"Đủ rồi, cô Lâm. Tôi nghĩ tốt hơn hết là cha cô nên xem lại cách giáo dục con gái mình. Tôi thực sự rất thất vọng."
"Bà Dư, đừng để con khốn này lừa. Bà Dư, bà phải tin tôi..." Bà Dư phớt lờ lời cô ta và nhờ người đưa Mặc Vũ Thần và Kiều Mộng Ly về phòng, sau đó gọi người mang quần áo mới tới cho hai người bọn họ, sau khi giải tán đám đông, bà ấy quay trở lại bữa tiệc.
Chuyện xảy ra tối nay chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Kiều Mộng Ly vẫn không thể nhịn xuống được. Nhìn Mặc Vũ Thần đã thay xong quần áo và đi ra, cô không không khỏi nói: “Thật xin lỗi, là tôi đã lừa anh.” Cô hơi cúi đầu, thừa nhận sai lầm của mình với thái độ rất chân thành, giống như một đứa trẻ đang mắc lỗi. Sợ bản thân đã làm sai điều gì đó và khiến cho người quan tâm mình cảm thấy bị tổn thương.
"Ừ." Mặc Vũ Thần chỉ tập trung điều chỉnh tay áo và nhẹ nhàng đáp lại.
‘Ừm’ có nghĩa là sao?
“Cô ta đổ rượu vào người tôi, tôi đánh trả cô ta, tôi cũng cố tình giả vờ mình bị cô ta đẩy xuống nước, thực ra..."
Mặc Vũ Thần đột nhiên quay lại, trong mắt là ý cười: "Tôi không ngờ cô có khả năng nghĩ ra kịch bản nhanh như vậy."
"..."
“Giúp tôi cài khuy lại.” Giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa một chút ra lệnh, khiến người nghe không thể từ chối.
Kiều Mộng Ly sửng sốt, đột nhiên không biết người đàn ông này đang nghĩ cái quái gì, theo lý mà nói, anh chẳng phải rất tức giận sao? Do dự một lúc, cô bước tới, rón rén giúp anh cài từng nút một.
"Anh không tức giận sao?" Kiều Mộng Ly nghi ngờ hỏi.
Thay vào đó, Mặc Vũ Thần lại bình tĩnh nói: "Nếu cô bị bắt nạt, cô phải đáp trả. Hơn nữa cô thậm chí còn giúp tôi loại bỏ một đối thủ cạnh tranh. Tại sao tôi phải tức giận?"
Kiều Mộng Ly chỉ hơi ngước mắt lên nhìn anh mà không nói thêm gì. Nhưng sau đó cô biết được rằng cha của cô Lâm đang có ý định cạnh tranh với Mặc Vũ Thần để giành được quyền hợp tác độc quyền với Tập đoàn Dư thị trong vài năm tới. Và tất nhiên, sau khi cô Lâm làm ầm lên như vậy, sự hợp tác này có lẽ sẽ nhanh chóng bị hủy hoại.
Kiều Mộng Ly không biết bản thân như thế nào, khi nhìn thấy Mặc Vũ Thần không chút do dự nhảy xuống nước cứu cô, trong lòng cô có một cảm giác rất khó tả. Giống như bây giờ, anh không hề tức giận hay trách móc cô chỉ vì hành vi của cô mang lại lợi ích cho anh, trong lòng cô có chút thất vọng.
Vì sự việc bất ngờ tối nay, Kiều Mộng Ly buộc phải đi theo Mặc Vũ Thần nửa bước không rời, anh đang chơi bài với ông Dư và những người khác, cô ngồi bên nhìn, anh uống rượu và trò chuyện, nhưng cô vẫn lặng lẽ ngồi cùng anh. Kiều Mộng Ly trông giống như một cô vợ nhỏ quyến rũ. Kể cả khi ngủ, bọn họ cũng phải ngủ chung một giường. Kiều Mộng Ly ban đầu nghĩ rằng Mặc Vũ Thần sẽ là một quý ông lịch sự và cho rằng anh sẽ chủ động ngủ trên sofa, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng anh không những không khách sáo với cô mà còn nằm thẳng trên giường ngủ chung.
Về phần Kiều Mộng Ly, cô đương nhiên không muốn ngủ trên sô pha, chỉ là ngủ chung thôi mà, cô xem ai sợ ai chứ? Kiều Mộng Ly cho rằng bản thân khá cứng rắn, nhưng khi cô dang chân, bàn chân của cô vô tình chạm vào chân Mặc Vũ Thần, khiến cô không khỏi run lên, nhanh chóng thu chân lại.
Kiều Mộng Ly đang ngủ ở mép giường, cô quấn chăn thật chặt, mắt mở to không dám ngủ. Nhưng ngược lại Mặc Vũ Thần ở bên kia giường đã nghe thấy tiếng thở đều đều.
Kiều Mộng Ly thức tới đêm khuya, cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa nên đã ngủ thϊếp đi, nhưng bất ngờ Mặc Vũ Thần lại tỉnh dậy. Bởi vì cô lăn xuống giường cùng với chăn bông khiến Mặc Vũ Thần bị đánh thức bởi cái lạnh vào giữa đêm, anh phải bế cô lên giường và đắp chăn cho cô. Tất nhiên, Kiều Mộng Ly không biết Mặc Vũ Thần đã làm những gì cho mình.