Kiều Mộng Ly biết bọn họ là đang cố tình nhục mạ cùng chế giễu mình, nhưng hơn hết trong mắt họ hoàn toàn là sự đố kị khi nhìn cô, những người này, dù có trang điểm tỉ mỉ thế nào cũng không che giấu được bản tính xấu xí bên trong. Kiều Mộng Ly ghê tởm nhất loại phụ nữ như vậy, cho rằng bản thân hơn người nên tự cho mình cái quyền tùy ý chà đạp lên người khác.
Nhưng Kiều Mộng Ly không phải là người ăn chay, trừ phi họ xúc phạm cô trước, nếu không cô tuyệt nhiên sẽ không xúc phạm người khác, nhưng nếu như có người cố tình xúc phạm cô, cô sẽ không ngần ngại mà đáp trả người đó gấp đôi, đây là chân lý mà anh trai đã dạy cho cô.
Nghĩ đến đây, khóe môi Kiều Mộng Ly hơi nhếch lên, cô cười khinh thường, nhìn thẳng vào mắt của người phụ nữ đó, chậm rãi nói từng chữ một: “Cách thì rất đơn giản, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, chúng tôi đều là những người tài sắc vẹn toàn, tự nhiên sẽ bị thu hút lẫn nhau. Những người như chúng tôi đều có một điểm chung, đó là không thích làm bạn với người xấu, bởi vì người xấu thường hay gây chuyện." Hàm ý là cô ta rất xấu xí!
Lời vừa nói ra của Kiều Mộng Ly chắc chắn đã xúc phạm những người này, nhưng dù cô có xúc phạm họ hay không, bọn họ cũng sẽ không buông tha cho cô.
"Cô..." Cô ta tức giận sắc mặt tím tái, giơ tay tạt thẳng chiếc ly vào mặt Kiều Mộng Ly. Chất lỏng màu đỏ chảy xuống từ mặt cô và thấm vào chiếc váy dạ hội đắt tiền, ngay lập tức biến nó thành màu tím.
Đại não Kiều Mộng Ly bùng nổ, cô giơ tay nhẹ nhàng lau mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, ánh mắt từ tức giận chuyển sang bình tĩnh.
“Vậy xem bây giờ ai xấu hơn ai?” Người phụ nữ hả hê cười.
"Chính cô gây sự trước." Kiều Mộng Ly nói.
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn cô: "Tôi làm trước thì sao... aaa..." Lời còn chưa dứt, một tiếng "bốp" vang lên, kèm theo đó là tiếng hét của cô ta, khi mọi người tỉnh táo lại thì cô ta đã ăn trọn cái tát của Kiều Mộng Ly.
Mọi người kinh ngạc nhìn Kiều Mộng Ly, không tin được cô vừa làm gì.
"Con khốn này, mày dám đánh tao." Người phụ nữ tức giận muốn đánh trả Kiều Mộng Ly, nhưng vừa giơ tay lên, Kiều Mộng Ly đã dùng một tay khống chế cô ta, sau đó tay còn lại tát ngược lại cô ta: "Đánh cô thì có gì sai? Tôi đánh cô còn cần phải xin phép sao? Cô cho rằng cô là ai? Chẳng những mặt xấu, lòng dạ còn xấu hơn."
"A...Các người còn đứng đó làm gì? Mau lên." Thấy bản thân đánh không lại Kiều Mộng Ly, người phụ nữ liền mắng những người đi cùng mình.
Mọi người nhìn nhau, vừa bước tới, Kiều Mộng Ly đã nghiêm mặt nói: “Nếu có ai tiến lên, tôi sẽ đẩy cô ta xuống dưới.” Phía sau là bể bơi, mọi người đều mặc trang phục dự tiệc sang trọng, tự nhiên không có ai muốn bản thân bị ướt như chuột lột.
"Các người mau đánh cô ta..ah, đau quá..." Kiều Mộng Ly dùng lực tác động lên tay cô ta, người phụ nữ cảm thấy tay mình sắp bị bẻ gãy, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Kiều Mộng Ly không muốn làm to chuyện lên, nhưng những người này là đang tự mình tìm rắc rối, cô có muốn tránh cũng không thể tránh được, nếu biết mọi chuyện thành ra thế này, Mặc Vũ Thần chắn chắn sẽ không đưa cô đi cùng.
Ngay khi Kiều Mộng Ly đang băn khoăn không biết phải làm gì, cô nhìn thấy Mặc Vũ Thần xuất hiện ở cửa phòng tiệc, đầu tiên anh nhìn sang hướng ngược lại, như thể đang tìm kiếm cô vậy...
Kiều Mộng Ly đột nhiên cử động, vờ như mình và người phụ nữ này đang xô đẩy, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét, sau đó "bụp" có người rơi xuống nước.
"Cái này……" Tất cả mọi người đều sửng sốt, đặc biệt là người phụ nữ đó, thấy càng lúc càng có nhiều người nhìn, cô ta vội vàng thanh minh: "Không phải tôi, thật sự không phải tôi."
"Cô ta tự mình ngã xuống, cô ta cố tình muốn hãm hại tôi..."
"Cứu... cứu tôi với...Tôi không biết bơi...” Kiều Mộng Ly đưa tay lên gọi vài lần rồi từ từ chìm xuống nước.