Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đó Là Khi Ánh Bình Minh Đầu Tiên Thức Giấc

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn vào ngôi nhà, sẽ thấy một số đồ vật nhỏ, hoa, tranh ảnh… ở mọi ngõ ngách, trên bàn, trên kệ…

Có rất nhiều thứ cần thay đổi, Kiều Mộng Ly phải mất cả buổi chiều mới hoàn thành được, cô gần như kiệt sức.

Kiều Mộng Ly liếc nhìn kiệt tác của mình, gật đầu hài lòng:"Giờ đã giống một ngôi nhà thực sự rồi."

Nhìn sự thay đổi trong căn biệt thự, Kiều Mộng Ly không khỏi nở nụ cười vui vẻ, giống như ngôi nhà lúc này, khiến người ta cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.

Kiều Mộng Ly mệt mỏi dựa vào ghế sofa, đôi mắt sáng nhìn xung quanh, không ngừng lẩm bẩm:"Anh ta là thế hệ nhà giàu thứ hai sao? Tại sao mình không thấy gia đình anh ta?" Cô đã ở đây gần một tháng và chưa bao giờ thấy người nhà anh đến đây, cô thậm chí còn không biết Mặc Vũ Thần làm công việc gì.

Tất cả những gì Kiều Mộng Ly biết là anh tên Mặc Vũ Thần, là nam và hai mươi bốn tuổi. Lúc đầu cô nghe tên từ dì giúp việc nên đoán ra giới tính và vô tình nhìn thấy tuổi khi điền vào mẫu đơn ngày hôm đó.

Ngoài những điều đó ra, cô chẳng biết gì về anh cả, vậy mà cô cứ như thế lại cưới anh ta.

Mặc Vũ Thần còn trẻ và giàu có như vậy, chắc chắn anh ta là thế hệ nhà giàu thứ hai...Ít nhất đó là những gì cô nghĩ.

Kiều Mộng Ly nghỉ ngơi một lát, nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng sắp đến giờ nên bắt đầu đi nấu bữa tối. Sáng nay anh chàng đó nói sẽ về ăn tối, dặn không cho hành lá vào.

Thôi, không cho thì không cho.

Kiều Mộng Ly nhếch môi, có chút không vui, ai bảo cô lại thích hành lá?

Buổi tối, sau khi bàn chuyện với khách hàng, Mặc Vũ Thần đã nhờ Dương Vĩ đưa anh về. Dọc đường, anh cau mày, sắc mặt có chút không tốt, mệt mỏi tựa vào trên ghế.

Trên đường, anh nhận được điện thoại của Lưu Doãn Hạo, vừa kết nối, giọng nói ngỗ ngược của cậu ta từ bên kia truyền đến: "Thần, cậu tại sao buổi trưa không đi gặp Lâm tiểu thư tôi đã hẹn cho cậu? Cậu không hài lòng sao? Không có việc gì, ngày mai đổi người khác đi, chắc chắn sẽ có người khiến cậu hài lòng."

Khóe miệng Mặc Vũ Thần giật giật, anh nói: "Có vẻ như cậu rất rãnh rỗi."

"Tôi không hề nhàn rỗi chút nào. Lại còn... Tôi còn phải giới thiệu bạn gái cho cậu và Lạc Diệm. Tôi bận hơn bất kỳ ai trong số các cậu."

Mặc Vũ Thần hừ mũi, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giọng điệu vẫn lạnh lùng, không có bất kỳ dao động nào: "Nếu cậu rảnh rỗi như vậy, "Quỷ giới" trùng hợp có cơ sở kinh doanh ở Trung Đông, cậu có thể đi trông chừng, có thể giúp Diệm chia sẻ một ít công việc."

Lưu Doãn Hạo ở đầu bên kia điện thoại không khỏi rùng mình, anh chửi thề: Mẹ kiếp! Cậu thậm chí còn không thèm cám ơn tôi vì đã giới thiệu bạn gái cho cậu, vậy mà cậu lại muốn đưa tôi đến một nơi như Trung Đông, nơi chim không thèm ị.”

Sếp Mặc, cậu thật độc ác.

“Haha, anh trai, công ty của em gần đây có việc bận nên anh có thể tìm người khác đi Trung Đông." Nói xong, Lưu Doãn Hạo vội vàng cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng bíp phát ra từ điện thoại, Mặc Vũ Thần lắc đầu thiếu kiên nhẫn, tên này...

“Anh Mặc, chúng ta đến rồi." Vừa cúp điện thoại, giọng của Dương Vĩ vang lên, anh đỗ xe rồi vòng ra sau giúp Mặc Vũ Thần mở cửa.

Hai người lần lượt đi về phía ngôi biệt thự.

Vừa vào cửa, cái mũi ‘chó’ của Dương Vĩ đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, anh không khỏi kêu lên: "Thơm quá."

Vào đến phòng khách, Dương Vĩ đã ngơ ngác, tại sao mới một tuần không đến mà trong nhà lại thay đổi đến chóng mặt?

Ngôi nhà đã trở nên ấm áp hơn, không còn đơn điệu và lạnh lùng theo phong cách trắng xám nữa. Chưa kể đến Dương Vĩ, ngay cả Mặc Vũ Thần cũng ngạc nhiên, anh không ngờ rằng cô có thể thay đổi căn biệt thự này trong một ngày.

Nhìn xung quanh, không còn là ngôi nhà lạnh lẽo thiếu sức sống nữa. Căn biệt thư giờ đây mang đầy hơi ấm con người.

Nhìn vào những chiếc bình hoa trên bàn với những bông hoa huệ mỏng manh, Mặc Vũ Thần ngay lập tức cảm thấy thoải mái, khuôn mặt đẹp trai căng thẳng của anh hơi dịu đi.

Dương Vĩ liếc nhìn ông chủ của mình, anh không bỏ sót bất kì những thay đổi nhỏ nào trên gương mặt

Mặc Vũ Thần, khẽ mỉm cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »