Cho đến khi Kiều Mộng Ly bị ép xuống cầu thang, không còn cách nào khác là đành phải rút lui, anh mới đưa một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Kiều Mộng Ly, tay kia lại nhéo cằm cô.
Mặc Vũ Thần cúi đầu và nhìn Kiều Mộng Ly ở góc độ bốn mươi lăm, thở ra hơi thở lạnh lẽo: “Xem ra cô cũng có khía cạnh nữ tính."
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, vừa nói vừa không quên liếc nhìn bộ ngực hơi nhô lên của Kiều Mộng Ly, vẻ mặt giễu cợt.
Kiều Mộng Ly vô cùng căng thẳng, cô nhìn theo ánh mắt của ai đó, đột nhiên nhận ra: "A... Anh biếи ŧɦái."
Cô vô thức đưa tay định đẩy Mặc Vũ Thần ra, nhưng cô hoàn toàn không thể, nên cô phải dùng tay bảo vệ ngực mình, nhìn anh với vẻ mặt cảnh giác.
"Mặc...Mặc Vũ Thần, buông tôi ra ngay." Nếu anh ta không để cô đi, cô sẽ không lịch sự như vậy nữa.
Mặc Vũ Thần nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và vẻ phòng thủ có chút đáng yêu của Kiều Mộng Ly, đột nhiên muốn trêu chọc cô.
"Buông ra? Đừng quên đêm nay là của chúng ta..." Mặc Vũ Thần ghé vào tai cô và nhẹ nhàng thì thầm: "Đêm tân hôn..."
Tân hôn? Đây là loại tân hôn gì thế?
Sắc mặt Kiều Mộng Ly lập tức thay đổi: "Mặc Vũ Thần, tôi nói cho anh biết, anh... đừng làm loạn." Nếu không, cô định gọi cho ai đó, nhưng ở đây có gọi dường như cũng vô dụng.
Thấy người đàn ông đó không động tâm, Kiều Mộng Ly nhanh trí nghĩ cách, nếu biết cứng rắn không được cô sẽ mềm mỏng, đúng vậy, cô phải giả vờ yếu đuối, càng mềm càng tốt...
Kiều Mộng Ly vờ tủi thân : “Chúng ta đã thỏa thuận chỉ là một cặp vợ chồng trên hợp đồng, nhưng thực ra anh…” đã lợi dụng tôi.
Những lời tiếp theo chưa kịp thốt ra thì nước mắt đã rơi trước. Nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt của người đang trong tay mình, Mặc Vũ Thần giật mình, sau đó anh buông tay đang ôm eo cô ra, rồi nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Điều Mặc Vũ Thần ghét nhất là thấy phụ nữ khóc, bẩn thỉu chết được.
Anh liếc nhìn ai đó với ánh mắt chán ghét, lạnh lùng nói: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô."
Kiều Mộng Ly nghe vậy lập tức ngừng khóc, nhưng cô vẫn nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: "Vậy anh... chỉ là...vừa rồi...vừa rồi vẫn còn như vậy."
Ha, đôi mắt lạnh lùng của Mặc Vũ Thần nhìn thẳng vào Kiều Mộng Ly, khiến cô cảm thấy sợ hãi: "Đừng lo, tối nay tôi sẽ không làm gì cô đâu."
Lời này vừa nói ra, Kiều Mộng Ly liền thở phào nhẹ nhõm, vậy tốt rồi, thật sự là tốt rồi, chỉ là lời nói nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng cô không thể giải thích được là kì lạ chỗ nào.
Mặc Vũ Thần nói xong, quay người chuẩn bị đi lên lầu, khi đi ngang qua Kiều Mộng Ly, anh đột nhiên dừng lại, hơi nghiêng người và nói: "Tôi sẽ sống ở đây từ tối nay."
"Ồ, tôi biết rồi." Giọng nói của Kiều Mộng Ly cứng ngắc, ai cũng có thể nhìn ra rằng cô đang không vui. Cô không muốn anh sống ở đây, nhưng dù sao đây cũng là nhà của anh, cô không thể từ chối nên chỉ đành chấp nhận.
Kiều Mộng Ly cúi đầu một cách yếu đuối và bất lực, cho đến khi bóng dáng Mặc Vũ Thần biến mất ở cầu thang, cô mới ngẩng đầu lên và lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Kiều Mộng Ly cười nói: “Hahaha, tôi trêu anh đấy, anh còn non lắm!” Hừ, nếu cô không có kỹ năng như thế này thì làm sao có thể ở nước ngoài một mình lâu như vậy.
Trở lại phòng ngủ, Kiều Mộng Ly đi đến ban công, ngẩng đầu nhìn lên... Trời rất tối, đêm nay không có sao, thậm chí còn có vài đám mây đen.
Cô âm thầm có chút buồn bã, đột nhiên lại nghĩ đến Trần Kiêu Dương. Ngày xưa, cô coi anh như chỗ dựa duy nhất và là người thân thân thiết nhất của mình. Có lẽ cô coi anh giống như người thân hơn, nhất là sau ảnh hưởng của sự việc nửa năm trước, cô lại càng biết ơn anh. Lúc đó trong nhà xảy ra chuyện, ngoại trừ Sở Duyệt và Vu Tân, những người khác đều tránh mặt cô như tránh bệnh dịch.