"Cảm ơn!" Vẻ mặt căng thẳng của người đàn ông rốt cuộc cũng thả lỏng, anh nằm trên giường hôn mê gần nửa năm, có thể tỉnh lại đã là kỳ tích rồi.
Sau khi tỉnh lại, y tá mỗi ngày đều cho anh xem tin tức, toàn là chuyện nội bộ, cho đến một ngày, hôn lễ cổ tích trong mơ được truyền hình trực tiếp trên bản tin...
Lúc đầu anh không để ý lắm, nhưng khi đám cưới bị hủy bỏ và cô dâu vén khăn che mặt lên, anh vừa sốc vừa tức giận, sau đó bắt đầu lo lắng. Anh không bao giờ ngờ rằng cô dâu lại là người anh không thể yên tâm nhất. Sau đó, người được cử đi tìm cô nói rằng cô đã mất tích, anh sợ hãi đến nỗi ngày ngày bồn chồn bất an, may mắn thay, bây giờ cô đã trở lại.
Thấy cô không sao, anh cuối cùng cũng an tâm phần nào.
Mark liếc mắt nhìn người nằm trên giường, thấy tâm trạng căng thẳng của anh cuối cùng đã thả lỏng, tảng đá lớn trong lòng tạm thời được giải tỏa.
"Kiều, ưu tiên hàng đầu của cậu bây giờ là hồi phục vết thương. Tôi sẽ giúp cậu sắp xếp những việc khác."
Mark lấy ra một tờ báo khác trên bàn và nói: “Tháng sau thành phố C sẽ có hội nghị thương mại, toàn bộ tầng lớp thượng lưu của thành phố C sẽ tập trung ở đó.”
"Ý cậu là sao?” Người đàn ông nằm trên giường hỏi.
“Nghe nói tân thị trưởng Giang Đào hôm đó cũng sẽ tới đó, chính phủ cũng muốn bồi dưỡng lực lượng mới nổi, chọn ra một số lực lượng trẻ xuất sắc trong đó làm ứng cử viên cho vị trí bộ trưởng bộ an ninh tiếp theo.”
"Ứng cử viên bộ an ninh..." Người đàn ông lẩm bẩm với đôi mắt tối sầm, đây là cơ hội cho anh.
Đôi mắt của người đàn ông sáng lên: "Mark, tôi muốn tranh cử vị trí này."
Anh không chỉ muốn trở thành ứng cử viên mà còn muốn tham gia cuộc bầu cử chức bộ trưởng trong sáu tháng nữa, và anh cũng muốn thành công trong cuộc bầu cử lần này.
Mauck cười to, đôi mắt đen tối như hố sâu không đáy: "Đừng lo lắng, tôi đã sắp xếp cho cậu rồi."
Mọi thứ sẽ thay đổi rất nhanh vào ngày này, đặc biệt là ở thành phố C. Sớm muộn gì những thứ anh đã mất đi anh sẽ lấy lại vào một ngày không xa, anh nhất định sẽ khiến cho bọn họ trả lại không thiếu một thứ gì.
Sau khi Mark rời đi, đôi mắt đen của người đàn ông phản chiếu sát khí, việc anh sống sót trong biển lửa nhất định là sự an bài của Chúa, và anh phải sống cho xứng đáng với sự an bài này.
Giang Đào, tôi sẽ bắt ông phải trả một cái giá thật đắt cho những gì ông đã gây ra. Người đàn ông nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt hiện lên tia gϊếŧ người, anh rất muốn xé Giang Đào thành từng mảnh.
-
Buổi sáng ở thành phố C.
Tựa như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, ánh nắng nhẹ nhàng nhàn nhã chiếu lên hai bóng hình trong phòng. Người trên giường duỗi người cựa quậy, sau đó lặng lẽ nằm trong vòng tay của người đàn ông, tựa đầu vào ngực anh, không muốn dậy.
Mặc Vũ Thần dùng ngón tay búng nhẹ trán Kiều Mộng Ly: "Heo con, dậy đi." Có lẽ vì vừa mới tỉnh lại nên giọng nói hơi khàn, trầm thấp nhưng có sức quyến rũ rất khó tả.
Kiều Mộng Ly thực sự bị giọng nói của anh làm cho giật mình, cô nhắm mắt lại, tựa hồ đang hưởng thụ, sau đó dựa vào trong ngực anh nói: "Mặc Vũ Thần, em không muốn dậy."
"Không dậy sẽ bị muộn." Mặc Vũ Thần nhẹ nhàng véo chiếc mũi nhỏ của cô: "Em nói xem em đã đi làm bao lâu, và em đã trốn làm bao nhiêu lần?"
Người phụ nữ nhỏ bé này thật rất giỏi giả vờ như mình không biết gì.
"Em đã xin nghỉ phép rồi."
“Em định nghỉ trước rồi xin sau.” Làm sao có người có thể xin nghỉ phép như cô, cô tự nghỉ trước khi yêu cầu nghỉ phép của cô được chấp thuận, cô là nhân viên đầu tiên ở Tinh Vũ vô tổ chức và vô kỷ luật như vậy, nhưng Chu Ngọc Vi vẫn dung túng cho cô.
"À, anh biết tất cả mọi thứ?" Kiều Mộng Ly mở mắt và ngơ ngác nhìn Mặc Vũ Thần.
Mặc Vũ Thần nở một nụ cười nham hiểm, anh nhẹ nhàng nói: "Em sẽ bị trừ lương. Anh đoán lương tháng này của em chắc sẽ không nhiều đâu."