Chương 115

Màn đêm dần buông xuống.

Trong quán bar ồn ào, Trần Kiêu Dương ngồi trong góc, rót hết ly này đến ly khác: "Tiểu Ly..."

Người phụ nữ anh yêu lại yêu người khác, thì ra Tiểu Ly của anh chưa bao giờ thuộc về anh, lần này anh thực sự đã mất cô.

Trần Kiêu Dương khóe môi hiện lên một nụ cười khổ, Tiểu Ly đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, anh nên chúc phúc cho cô.

"Này, đây không phải là Trần thiếu gia sao? Tại sao lại ở đây một mình uống rượu?" Trần Kiêu Dương quay đầu lại và nhìn thấy Giang Minh đang bước tới với bộ dạng giễu cợt, trên môi nở một nụ cười nham hiểm.

Trần Kiêu Dương không để ý tới Giang Minh, chỉ liếc anh ta một cái rồi quay người lại, tiếp tục uống rượu.

Mặc dù anh và Giang Minh học cùng ở trường đại học, nhưng khi đó Giang Minh thích quấy rối con gái, thậm chí còn từng chạm vào Kiều Mộng Ly nên anh có ấn tượng rất xấu về người này.

Giang Minh đi tới ngồi đối diện Trần Kiêu Dương, cười nói: "Nghe nói cậu đã kết hôn?"

Trần Kiêu Dương liếc anh ta một cái, tiểu tử này không phải là cố ý sao, toàn bộ thành phố C có mấy người không biết chuyện xấu xảy ra trong đám cưới của anh.

"Tôi kết hôn thì kì lạ lắm sao?" Trần Kiêu Dương tức giận hỏi.

Giang Minh cười đắc ý: "Kiêu Dương, dù sao chúng ta cũng là bạn học, cho nên tôi tới đây an ủi cậu, cậu như vậy là sao?"

Nếu không có Kiều Mộng Ly, quan hệ của anh với Trần Kiêu Dương có lẽ vẫn rất tốt.

Giang Minh gọi một ly rượu, ngồi đối diện Trần Kiêu Dương, chậm rãi uống một ngụm: "Kiêu Dương, cô ta chỉ là một người phụ nữ, cậu cần gì phải bận tâm." Có đáng để cậu ta vì một cô gái mà say khướt suốt ngày không?

Trong mắt anh, Trần Kiêu Dương vẫn là một người đàn ông rất tốt, cậu ta là chủ tịch hội sinh viên liên tục ở đại học bốn năm.

Khi đó cậu ta được rất nhiều cô gái theo đuổi, Đường Vi Vi mỗi ngày đều theo đuổi cậu ta, đáng tiếc toàn bộ tâm trí cậu ta đều tập trung vào Kiều Mộng Ly.

Trần Kiêu Dương dừng lại một chút, đúng vậy, có lúc anh cũng tự hỏi có đáng không, tại sao mình lại làm nhiều điều như vậy, chỉ là Tiểu Ly không nhìn ra được.

Tuy nhiên, anh không sẵn lòng mất cô như thế này.

“Cậu có biết cảm giác yêu một người là thế nào không?” Trần Kiêu Dương nhìn vào mắt Giang Minh, nhẹ nhàng hỏi.

Giang Minh xòe tay ra: “Tôi không hiểu được tình yêu, tôi cũng không muốn hiểu.”

Trần Kiêu Dương không nói nữa, nhìn cậu ta như vậy, cậu ta thì có thể hiểu được cái gì?…

Trên một hòn đảo nhỏ bên kia đại dương, một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, khắp người cắm những ống nhỏ, sắc mặt tái nhợt, không có một tia máu.

“Mark, khi nào tôi mới có thể cởi bỏ những thứ trên người ra?” Giọng nói rất yếu ớt.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn người đàn ông tái nhợt trên giường với vẻ mặt có chút không vui: "Muốn sống sót thì cứ bình tĩnh, anh nên biết mình bị thương nặng đến mức nào."

"Nhưng……"

"Không nhưng nhị gì hết, nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu bây giờ là phải hồi phục thật tốt. Đừng lo lắng, tôi đã giải quyết xong bên mẹ cậu rồi. Bà ấy không sao đâu."

Người đàn ông trên giường vẫn rất lo lắng: “Mark, tôi nhờ anh kiểm tra giúp tôi một chuyện?”

Ở một đất nước xa xôi, có một người mà anh không thể an tâm nhất, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Mark đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm một chồng báo và tạp chí trên bàn rồi đi đến bên giường: “Cô ấy cũng không sao, anh yên tâm.”

Người đàn ông khó nhọc mở tờ báo ra xem tin tức, tuy nội dung không hay lắm nhưng ít nhất anh có thể yên tâm khi có Lưu Doãn Hạo ở bên, anh tin rằng Lưu Doãn Hạo sẽ bảo vệ cô.