Nhìn thấy vẻ mặt thần bí và tội lỗi của Kiều Mộng Ly, Mặc Vũ Thần sốt ruột đưa tay ra và giật lấy điện thoại di động của cô.
"Em còn chưa nói xong." Kiều Mộng Ly hét lên với Mặc Vũ Thần, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng cúp điện thoại và ném nó sang một bên.
Mặc Vũ Thần quay lại và ấn cô vào dưới thân anh một lần nữa: "Em có quen với Lưu Doãn Hạo không?"
"Có." Kiều Mộng Ly không hề nghĩ tới, cô và Lưu Doãn Hạo vốn đã rất quen thuộc: " Anh ấy là bạn học trung học của em, chúng em có quan hệ rất tốt, anh ấy giống như anh trai em vậy."
"Chỉ vậy thôi à?" Mặc Vũ Thần vẫn lo lắng, anh muốn xác nhận lại lần nữa, anh không phải lo lắng cho Kiều Mộng Ly, mà là lo lắng cho Lưu Doãn Hạo.
Dường như hiểu được ý tứ trong mắt anh, Kiều Mộng Ly kiên quyết gật đầu: "Chính là như vậy."
Mặc Vũ Thần đột nhiên xoay người và nằm lại vị trí của mình, sau đó độc đoán kéo cô vào lòng: "Ngủ đi."
Tối nay đến đây là được rồi
Nhưng Kiều Mộng Ly lại không buồn ngủ chút nào, cô ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu rồi nhỏ giọng nói: "Mặc Vũ Thần, em cảm thấy bây giờ em càng ngày càng giống bảo mẫu của anh."
"Hửm?” Mặc Vũ Thần có vẻ mệt mỏi và buồn ngủ.
“ Là em giặt giũ và nấu nướng, là em quét dọn nhà cửa, hiện tại là em ngủ với anh…” Cô ra vẻ đáng thương nói.
Mặc Vũ Thần từ từ mở mắt ra, rồi liếc xuống cô, chỉ thấy cô đang chớp chớp đôi mắt to, tỏ vẻ đau khổ.
"Không phải còn có người giúp việc?"
“Ừm, nhưng em cũng làm.”
"Vì thế……" Kiều Mộng Ly cười thầm, dựa vào trong ngực anh, nũng nịu nói: "Vậy tiền ăn và tiền công anh có phải nên trả không? Dù sao mua đồ ăn cũng là tiền của em." Cô đã tính toán xong khoản này trong đầu rồi.
"..." Mặc Vũ Thần khóe miệng giật giật không nói nên lời. Đi một vòng lớn như vậy, hóa ra tất cả chỉ vì tiền, cô có phải là loại ma quỷ đáng thương nào mới đầu thai không mà kiếp này lại tham tiền đến vậy.
Mặc Vũ Thần nhìn chằm chằm vào cô một lúc, anh nở nụ cười nhẹ và nói đùa: "Anh đã đưa cho em thẻ phụ, nó không đủ với em sao?"
Kiều Mộng Ly ủy khuất nói: “Tiền không có trong thẻ của em, em không yên tâm.”
"Vậy thì em hãy yêu anh nhiều hơn. Anh chẳng khác gì núi vàng núi bạc. Ôm anh như ôm núi vàng bạc, sẽ khiến em cảm thấy an toàn."
Kiều Mộng Ly: "..."
“Nhanh ôm chặt lấy anh.”
"..." Anh thực sự là một người đàn ông độc đoán và kiêu ngạo, anh vô liêm sỉ đến mức có thể cho rằng mình quan trọng hơn tiền sao?
Thứ cô muốn là tiền thật, vậy ôm anh thì có ích gì?
Kiều Mộng Ly ngửi thấy mùi của anh, dường như có mùi tiền, hơn nữa còn thơm hơn tiền.
Ngay lúc cô chuẩn bị ngủ, Kiều Mộng Ly đột nhiên hỏi lại: "Mặc VũThần, anh cũng biết Lưu Tiểu Tiện à? Lần trước đến công ty chúng ta, anh ấy nói biết anh."
Mặc Vũ Thần nhắm mắt lại và nhẹ nhàng nói "Ừ".
Không chỉ là quen biết, họ còn chia sẻ những khó khăn, trải qua sinh tử, nhất thời khó có thể giải thích với cô hết được nhưng sau này cô sẽ dần dần hiểu được.
Kiều Mộng Ly cũng kể cho anh nghe một số điều về bản thân mình, thực ra Mặc Vũ Thần cũng biết một chút về lai lịch của Kiều Mộng Ly, bởi vì khi anh kết hôn, anh đã yêu cầu Dương Vĩ kiểm tra.
Mặc dù tìm được rất ít nhưng anh vẫn có thể suy đoán ra được.
Kiều Mộng Ly dựa vào vòng tay của Mặc Vũ Thần và ngủ thϊếp đi trong khi nói chuyện.
Mặc Vũ Thần liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay mình, đôi mày anh từ từ giãn ra, anh hôn lên má cô, giọng nói trầm và nhẹ nhàng trôi trong không khí: “Từ giờ trở đi em đã có anh.”
Anh chưa bao giờ dám mơ về việc sau này sẽ có một gia đình, nhưng sự xuất hiện của em lại khơi dậy niềm khao khát về một mái nhà trong anh. Nếu có thể, anh xin được nắm tay em và cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.
"Chúc ngủ ngon."…