Chương 108

Người đàn ông vẫn bất động, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, có chút trầm tư.

Thấy Mặc Vũ Thần không nhúc nhích, Kiều Mộng Ly đi tới, kéo anh đến bàn, đè anh xuống ghế sô pha, cầm đôi đũa gắp rau vào bát của anh: “Đều là món anh thích.”

Một lúc lâu, Mặc Vũ Thần di chuyển mí mắt, đầu tiên anh liếc nhìn Kiều Mộng Ly, sau đó cầm đũa lên và cắn một miếng, nhưng vẫn không nói gì.

Lúc này, anh cảm giác như mình đang nằm mơ, trong lòng rối bời.

Kiều Mộng Ly không ngừng gắp đồ ăn cho anh, nghĩ rằng cứ ăn đồ ăn bên ngoài hoài cũng không tốt, lúc khác cô nên làm cơm mang theo, vừa hợp vệ sinh vừa ngon miệng.

Tuy nhiên, Mặc Vũ Thần chỉ ăn đồ tươi, nếu cô mang theo cơm hộp, anh có chịu ăn không?

Mặc Vũ Thần liếc nhìn Kiều Mộng Ly, bình tĩnh nói: "Cô không ăn sao?" Cô dường như buổi trưa chưa ăn gì.

“A, anh ăn xong em sẽ ăn.” Kiều Mộng Ly cảm thấy cô ăn hay không không quan trọng, chỉ cần anh vui vẻ là được.

Có một sự ấm áp khó tả đang dần chảy vào tim Mặc Vũ Thần, nhưng trên gương mặt anh vẫn không có một chút gợn sóng nào, anh đưa cho cô một đôi đũa sạch và nói: "Chúng ta cùng ăn đi."

"Ồ." Kiều Mộng Ly cúi đầu, im lặng gắp cơm trong bát, Mặc Vũ Thần thỉnh thoảng thêm rau và thịt vào bát của cô, sau đó cô gắp lại cho anh.

Điều hạnh phúc nhất là anh và cô cùng nhau dùng bữa quanh một chiếc bàn nhỏ, hòa hợp, vui vẻ, và thật ấm áp.

Hình như đã gần một tuần bọn họ không ăn cùng nhau, kể từ khi cô gái xinh đẹp đó xuất hiện, kể từ đêm đó, anh đã không về nhà suốt một tuần liền.

Trong những ngày đó anh có thể đã ở bên cô gái đó. Nhưng cô lại ngốc nghếch đợi anh đến tận nửa đêm, nhớ anh đến mất ngủ…

Nghĩ tới đây, Kiều Mộng Ly bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, hốc mắt đau nhức, ướt đẫm gương mặt. Cô nhanh chóng giơ tay lau đi, không muốn Mặc Vũ Thần chú ý đến, nhưng với đôi mắt sắc bén, anh vẫn nhận ra cử động nhỏ của cô.

Thấy cô có gì đó không ổn, Mặc Vũ Thần đặt bát trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô: "Sao vậy?"

Kiều Mộng Ly lắc đầu: “Không sao đâu.” Nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.

Cô khóc. Mặc Vũ Thần sửng sờ một lúc: "Kiều Mộng Ly?" Anh gọi tên cô, ánh mắt đầy lo lắng.

Kiều Mộng Ly đầu gần như vùi vào ngực mình, giọng nói như muỗi kêu: "Mặc vũ Thần, nếu anh không cần em nữa thì nhớ báo trước cho em biết." Tim cô đau quá, cô phải làm sao đây?

"Hả?" Mặc Vũ Thần hơi sửng sốt, suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của cô, anh có chút bối rối.

Khi Kiều Mộng Ly nghe Mặc Vũ Thần nói "Có", nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn, là anh đang đồng ý phải không? Làm sao anh có thể dễ dàng đồng ý như vậy?

Cô ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên và ngơ ngác nhìn Mặc Vũ Thần: "Anh đồng ý à?"

Mặc Vũ Thần cau mày bối rối, bày tỏ sự thắc mắc của mình.

"Mặc Vũ Thần, anh có định bỏ rơi em sau khi đã có được thứ mình muốn không?" Kiều Mộng Ly khóc lớn và vùi đầu vào vai Mặc Vũ Thần.

Cô không muốn xa anh, cô thực sự không muốn xa anh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mạch não của phụ nữ luôn kỳ lạ như vậy? Mặc Vũ Thần phát hiện ra rằng anh thực sự không hiểu cô chút nào.

Anh có nên học một số bài học từ Lưu Doãn Hạo không?

Anh giơ tay ôm cô vào lòng, lúc này Mặc Vũ Thần rất muốn cười nên anh không khỏi ôm cô chặt hơn.

Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, trầm giọng nói: “Em yên tâm, anh không phải loại người như vậy.”

Kiều Mộng Ly ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Vũ Thần, trong lòng cảm thấy vui mừng, ý anh là anh sẽ không bỏ rơi cô phải không?

Nhưng câu tiếp theo lại khiến cô phát điên ngay lập tức.