Lúc ta đi vào tẩm điện của Khuynh Thiên Cư cũng không cho ai thông báo.
Có lẽ bởi vì vừa từ trong cung trở về, hoặc làm bởi vì người nào đó đã
biến mất vĩnh viễn không thể trở lại, đôi mày của hắn nhíu chặt buồn
phiền, ánh sáng ấm áp sáng rỡ bên ngoài cửa sổ xiêu vẹo chiếu vào ô cửa, một nửa gương mặt của hắn đắm mình trong ánh sáng, một nửa vẫn còn ở
lại trong bóng tối nhợt nhạt, khuôn mặt nhìn nghiêng anh tuấn vô cùng,
chỉ cần liếc mắt liền đủ để khiến cho bất kỳ ai cũng phải sa vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mệt mỏi mở mắt, thật sâu trong đôi mắt là sự
thờ ơ hờ hững, nhưng trong một khắc đối diện với ta liền nhanh chóng thu hồi, thay vào đó là một tia sáng chợt lóe rồi biến mắt, hắn bình tĩnh
nhìn ta, không nói gì, ngay đến không khí cũng có phần căng thẳng.
Ta âm thầm hít sâu, khẽ hạ hàng mi, đoan chính cúi mình hành lễ: “Thần thϊếp tham kiến điện hạ.”
Sau lại nâng mắt, nhưng đã không còn tìm thấy tia sáng vừa ánh lên trong
đôi mắt của hắn, chỉ còn lại một mảnh thâm sâu tối mịt, giống như tự ta
đã tưởng tượng ra điều đó: “Nàng đang mang thai, không cần phải câu nệ
lễ nghi này nọ.”
Rất nhanh liền có nha hoàn bưng trà bánh đến, ta nhìn hắn lẳng lặng lên tiếng: “Thần thϊếp có việc muốn xin điện hạ chấp thuận.”
Hắn thản nhiên gật đầu, Tầm Vân cùng một đám tiểu nha hoàn liền yên lặng
lui xuống, nhẹ nhàng đóng cửa, trong một căn phòng lớn chỉ còn lại ta và hắn.
Ta âm thầm điều hòa tâm tình của mình một chút, sau đó bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ nhàng mà kiên quyết lên tiếng: “Thần thϊếp muốn đi
một chuyến đến Tà Y Cốc, thỉnh điện hạ ân chuẩn.”
Ta nói với hắn, có lẽ Thuần Du Ý đã nói đến việc này với người.
Ta nói với hắn, ta muốn giữ lại đứa bé này.
Ta còn nói với hắn, Tà Y Cốc là một nơi hiểm trở lại được bày bố kỳ môn
độn pháp, người bình thường sẽ không có khả năng đi vào trong, càng
không thể gặp được Tô Tu Miễn.
Mà cho dù là gặp được, cũng không dễ gì mà mời hắn xuất cốc, vướn vào nơi hồng trần dung tục này.
Điều này, là cái cớ ta nói với hắn, nhưng cũng là suy nghĩ trong lòng ta.
Ngày đó, khi ta nhờ Thuần Du Ý giúp ta nói dối, ta còn nhớ rõ trong ánh mắt
của hắn là vẻ mâu thuẫn đấu tranh, dữ dội đến nỗi làm ta cũng hơi kinh
ngạc.
Còn khi hắn đã gật đầu đồng ý, trong mắt dường như có một
chút thư thái lại như có áy náy đau xót, phức tạp kỳ lạ, nhưng hắn cũng
không chờ ta hỏi thêm gì, mang hòm thuốc nghênh ngang rời đi.
Ta cũng không biết, hắn nói thế nào với Nam Thừa Diệu, nhưng ta biết, trong một khắc hắn gặt đầu, hắn biết có thể làm được.
Mà ta, cũng không hề lừa hắn, nếu Tang Mộ Khanh vẫn còn trên đời này, ta
nghĩ, nàng cũng hy vọng tất cả mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ.
Tô Tu Miễn, có lẽ cũng không phải là người duy nhất trên thế gian này, có
thể giúp ta bảo vệ đứa bé ra đời bình an, nhưng không thể nghi ngờ là
người có khả năng biết rõ toàn bộ chân tướng sự việc.
Nhưng việc Nam Thừa Diệu gật đầu lại nằm ngoài dự đoán của ta.
Ta đã chuẩn bị rất nhiều lý do để giải thích, cũng đã thử qua hết lần này đến lần khác, làm như vậy là để hắn có thể đồng ý.
Thậm chí, ta còn nghĩ, cho dù hắn không đồng ý ta cũng sẽ tìm cách để đi.
Chỉ là ta thật không ngờ, hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy, ta còn rất nhiều
lý do chưa kịp nói ra khỏi miệng, hắn đã thờ ơ gật đầu, hắn nói, nếu đã
như vậy, ta sẽ an bài người hộ tống nàng đến Tà Y Cốc.
Ta có hơi
giật mình nhìn hắn, biết rõ trong chuyện này, hiển nhiên là còn có
chuyện gì đó mà ta không biết, nhưng quan trọng là trong một thời gian
ngắn ta không thể đoán được rốt cuộc là chuyện gì, mà ta cũng không muốn đánh mất cơ hội lần này, ta chỉ nghĩ nhất định phải biết được đáp án,
cũng không được chậm trễ quá lâu.
Hắn nhìn ta thật sâu, trong đáy mắt ẩn giấu bóng tối u ám thâm sâu, nhưng bên môi lại dần dần vẽ ra nụ cười thoải mái.
Bất chợt bước đến, không để ý đến sự kháng cự của ta liền ôm ta vào lòng,
ta không nhìn thấy gương mặt của hắn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hắn ở bên tai, mỉm cười sáng rõ, mỗi một âm đều như khảm sâu vào trong
lòng của ta, cho tới ngày hôm nay, tiếng vọng đó như vẫn còn vang ở bên
tai, thật lâu không ngừng, cũng giống như cái ôm cuối cùng đó của hắn,
siết chặt mà có hơi run rẩy, đến cùng vẫn từng chút từng chút buông tay.
Hắn nói: Thanh nhi, nàng chờ ta, chờ ta xử lý hết thảy mọi chuyện, ta sẽ đến Tà Y Cốc với nàng, chờ con của chúng ta ra đời.
Ta chỉ nhớ chính mình đã chậm rãi nhắm lại đôi mắt.
“Phu nhân, phía trước hẳn là Tà Y Cốc, nhưng xe ngựa không thể đi qua, xin phu nhân xuống xe nhìn một chút.”
Bên ngoài màn xe, một giọng nói lãnh liệt cung kính vang lên, là Nguyệt Hủy.
Lúc trước ta đã gặp qua hắn một lần, chính là cái đêm, ta lần đầu gặp Nam
Thừa Diệu cùng Khánh quý phi trong Phong Lâm Vãn, Nam Thừa Diệu dùng một tiếng sáo để gọi hắn, cũng là hắn đưa Khánh phi nương nương rời đi.
Trên người của hắn có một loại hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị dày đặc không
thể nào xóa bỏ, mặc dù đối với chúng ta vẫn luôn cung kính giữ lễ, nhưng Sơ Ảnh mỗi khi nhìn thấy hắn là lại không kiềm chế được mà co rúm cả
người, nàng còn từng thầm than thở với ta, không biết tại sao Tam điện
hạ lại chọn một người đáng sợ như vậy hộ tống chúng ta, mà từ trước đến
giờ cũng chưa từng thấy qua, hiện tại cả ngày lúc nào cũng đi theo,
không sợ làm đứa bé trong bụng tiểu thư hoảng sợ đấy chứ.
Nhưng
mà ta biết, thanh kiếm tốt nhất thường được cất giấu ở nơi sâu kín nhất, dựa vào tính khí của Nam Thừa Diệu, ngay cả chuyện tình với Khánh phi
nương nương mà hắn cũng không hề kiêng kị Nguyệt Hủy, có thể thấy được
đây là người hắn tín nhiệm nhất.
Hiện giờ, hắn lại để cho Nguyệt Hủy hộ tống ta đến Tà Y Cốc, kỳ thật ta cũng không hề lo lắng.
Ngoại trừ Nguyệt Hủy, còn có thêm mấy người đều là những kẻ ta chưa bao giờ
thấy qua, trong suốt đoạn đường những nam tử này đều cung kính đi theo
bên ngoài xe ngựa, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, không hề có một câu dư
thừa.
Mà trên cả đoạn đường, người ta quen biết cũng chỉ có Sơ Ảnh và Tầm Vân cùng ngồi bên trong xe.
Lần này ta đi xa cũng không hề để người ngoài biết, ngay đến cả phụ mẫu, có lẽ mọi người cũng chỉ nghĩ giống như những gì hắn nói, bởi vì thân thể
của ta suy yếu, nên đang nghỉ ngơi dưỡng thai trong Tam vương phủ, không được cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy.
Cho nên việc chuẩn bị lần này
xem ra rất đơn giản, có lẽ vì hắn lo lắng với tính khí của Sơ Ảnh sợ
rằng không thể đảm trách tốt mọi chuyện nên an bài Tầm Vân ở bên cạnh
ta, từ trước đến nay Tầm Vân luôn làm việc gọn gàng thận trọng, mà thật
sự dọc trên đường đi có rất nhiều chuyện phải nhờ nàng lo lắng chăm sóc.
Lúc này, nàng lấy khăn che mặt giúp ta mang vào, lại nhẹ nhàng vén màn xe lên.
Sơ Ảnh nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó cẩn thận đưa ta đỡ ta xuống xe, ta ngước mắt nhìn tới, không khỏi ngẩn người.
Dựa theo đường đi trong trí nhớ của ta, trước mắt, xác thực là lối vào Tà Y Cốc.
Chỉ là, ta nhớ rõ Tô Tu Miễn đã tự thân bố trí trận pháp, dùng phương pháp
uyên thâm nhất để ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng hiện tại lại
tìm không thấy.
Vẫn có kỳ môn độn pháp che kín cửa vào, nhưng lại dùng cách đơn giản nhất, chỉ cần một người có hiểu biết chút ít cũng
không thể bị ngăn cản, mà nếu không tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối
không thể tin đây là do chính hắn an bài.
Đè nén đi những nghi
hoặc ở trong lòng, ta nhớ kỹ khẩu quyết sau đó đưa mọi người vào trận,
lúc mới bắt đầu còn bước từng bước cẩn thận, sợ rằng trong trận này còn
ẩn giấu huyền cơ gì đó, nhưng không ngờ lại không hề có, chúng ta cũng
không mất quá nhiều sức lực đã có thể dễ dàng đi vào, đứng trong khung
cảnh của Tà Y Cốc.
Khi mùi hương nồng đậm cùng với khu rừng hải
đường lại một lần nữa rơi vào tầm mắt, thì những lo lắng nghi hoặc ở
trong lòng ta mới dịu đi phần nào.
Nhìn quanh bốn phía, đình các
vẫn như trước, chỉ là có nhiều hơn một tầng trận pháp tinh tế vờn quanh, xem ra hắn đã đem huyền cơ vốn đặt bên ngoài vào bên trong cốc.
Thời gian thư thái ngắn ngủi trôi qua, cái đang chờ đón phía trước vẫn là
đêm khuya mờ ảo, nếu như hắn vẫn không có ý định muốn người khác tùy ý
tiến vào như trước kia, thì tại sao không để nhưng huyên náo ầm ĩ này
cách xa ngoài cốc, nơi mà có nhìn cũng không tới có nghe cũng không
thấy, nếu như đã để người ngoài có thể vào cốc, vậy sao vẫn không chịu
để họ vào sâu hơn, cuối cùng là vì điều gì?
Đang âm thầm suy
nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ cùng lời nói mỉa mai lạnh như băng của nữ tử: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là Tam
vương phi đương triều, đúng là khách quý nha!”