Chương 82

Trở về Mặc Các, dù

rằng đã quyết không để tâm đến, nhưng cái ngày ở Tướng phủ, khi nghe mẫu thân kể rõ mọi chuyện, cảm giác đau thương lạnh buốt kia là gì.

Ta khẽ cười tự nhủ với mình, không cần phải băn khoăn, tin tưởng rồi sẽ có một ngày, bản thân có thể thật sự hờ hững.

Thời điểm Nam Thừa Diệu đến Mặc Các, ta đang gảy Tần tranh, khi tiểu nha

hoàn ở ngoài cửa thông báo, ta cũng vừa kết âm phù cuối cùng, khẽ thu

tay về, đứng dậy, bình tĩnh hành lễ với hắn: “Tham kiến điện hạ.”

Hắn nhìn ta, vừa định lên tiếng, Sơ Ảnh cùng mấy tiểu nha hoàn đã bưng trà

bánh đến. Ta nhìn thấy trong đôi mắt của hắn có oán trách có phẫn nộ,

nhưng hơn hết thảy đó là chờ mong.

Trong lòng khẽ thở dài, nhưng chỉ có thể hạ thấp ánh mắt, vừa im lặng ngồi ở một bên, cũng không muốn nhiều lời.

Mất một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng lên tiếng trước: “Không có gì muốn hỏi ta sao?”

Ta cười nhạt: “Điện hạ muốn thần thϊếp hỏi điều gì?”

Ánh mắt hắn nhìn ta càng lúc càng sâu thẫm, có quá nhiều cảm xúc sâu kín

chợt lóe rồi biến mất, ta nhìn không thấu mà cũng không muốn tiếp tục

tìm hiểu.

Cuối cùng, hắn cũng không nói thêm gì, ta nhìn bóng dáng của hắn dần dần khuất xa, khóe môi vẫn luôn mang theo nụ cười rất nhạt.

“Tiểu thư, không dễ gì mà Tam điện hạ đến đây, vì sao tiểu thư không nói

chuyện với người, sao lại thế này . . .” Sơ Ảnh nôn nóng gần như muốn

bật khóc.

Ta hờ hững mỉm cười, vỗ vỗ lên tay nàng trấn an: “Nha

đầu ngốc, hiện tại, ta có nói hay không thì cũng không thay đổi được gì, sẽ chẳng có cái gì khác đi. Tam điện hạ sẽ không vì lời nói của ta mà

không lấy tiểu thư Đỗ gia, và cũng không vì ta không nói gì mà không

thừa nhận ta là Tam vương phi danh chính ngôn thuận.”

“Nhưng mà,

nhưng mà . . .” Vẻ mặt nàng lo lắng, nhưng lại không thể tìm ra lời nói

thích hợp để diễn tả suy nghĩ ở trong lòng, chỉ có thể lộ ra gương mặt

thanh tú đỏ bừng.

“Được rồi Sơ Ảnh, em đến nhà bếp xem tổ yến đã

chưng xong chưa, ta muốn uống một chút.” Ta không muốn nàng vì ta mà ấm

ức, cũng không muốn nghe nàng nói thêm gì, nên cố ý thay đổi sự chú ý

của nàng, ta biết dạo gần đây mình ăn uống không được tốt, cũng vì vậy

mà khiến nàng lo lắng không ít, cho nên lời nói này liền có hiệu quả

ngay lập tức.

Quả nhiên, nàng vội vàng lau đi dòng lệ nơi khóe

mắt, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Em sợ bọn họ nấu không hợp với khẩu vị

của tiểu thư, nên sáng sớm đã tự mình đi chuẩn bị, cũng luôn trông

chừng, bây giờ có lẽ là vừa chín tới, để Sơ Ảnh bưng lên cho tiểu thư.”

Ta nhìn vào bóng lưng vội vàng của nàng, trong lòng lại thở dài.

Không phải ta không biết nàng là vì muốn tốt cho ta, nhưng mà trong số mệnh,

đến cùng cũng có quá nhiều chuyện mà bản thân không thể cưỡng cầu.

Tựa như ta đã từng nghĩ, khu rừng Hải Đường bên khe suối Nhược Khê kia, ta vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ.

Tựa như ta đã từng cho rằng, ta và Nam Thừa Diệu, đơn giản chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích.

Ta đã từng nghĩ mình có thể.

Nhưng cuối cùng, ta đã xem mọi chuyện quá đơn giản.

Hắn nói, có điều gì muốn hỏi hắn.

Nhưng hỏi gì đây? Lại hỏi như thế nào?

Hỏi hắn, vì sao tay trái ước hẹn tay phải lại tổn thương?

Hỏi hắn, vì sao cứ mỗi một lần ta tưởng rằng cả hai đang từng bước tiến gần về nhau, nhưng chỉ cần hơi giương mắt là phát hiện trước mặt lại có

thêm một khoảng không vô cùng.

Không phải là ta không biết, hắn

lấy Đỗ Như Ngâm, ngoài trừ dung nhan tương tự kia, có lẽ còn có suy xét

cân nhắc nào khác, thậm chí là còn có cái gọi là bất đắc dĩ.

Thế nhưng đối với ta đã không còn quan trọng.

Ta có thể hiểu được, thậm chí có thể lý giải được, nhưng lại không thể khiến bản thân đón nhận điều này mà không hề khúc mắc.

Ngay cả lời giải thích của hắn, ta cũng không muốn nghe, bởi vì cho dù lúc

này ta có hiểu và bỏ qua đi chăng nữa, thì căn bản ta cũng không biết

hắn còn có thể đi thêm những bước gì, mà đến lúc đó, ta lại nên làm thế

nào đây?

Không phải là trốn tránh, chỉ là ta thật sự không muốn

lại một lần nữa trải qua cảm giác vừa kỳ vọng vừa thất vọng, càng ngày

ta càng không thể chịu nổi sự chông chênh quá lớn như vậy.

Cũng không có cảm thấy uất ức, thật ra, chỉ cần không chờ mong, cũng không có đau thương.

Những ngày sau đó, ta và Nam Thừa Diệu cũng ít khi gặp nhau, mà cho dù có gặp lại cũng chỉ nói vài lời vẩn vơ.

Mọi chuyện tựa như quay trở lại những ngày vừa thành thân, cuộc sống tương kính như tân.

Chỉ là có thêm một Đỗ Như Ngâm.

Nam Thừa Diệu bận rộn việc chính sự, không thể lúc nào cũng ở trong phủ tiếp chuyện với nàng.

Nhưng mỗi ngày nàng đều đến Mặc Các vấn an.

Ta thật sự cảm thấy mệt mỏi đối với mối quan hệ chung đυ.ng thế này, mà

trong tiềm thức, ta cũng không nghĩ rằng vị Đỗ tiểu thư này thật sự

giống với vẻ mảnh mai đơn thuần mà nàng bày ra trước mắt người đời, cho

nên ta cũng không muốn bắt ép chính phải đi đối phó với nàng và lại tiếp tục đưa mình vào tình cảnh đấu đá tranh thủ tình cảm.

Cho nên,

vào mấy ngày trước, khi nàng đến vấn an ta đều bảo Sơ Ảnh tìm lý do

thoái thác không thể gặp nàng, nhưng hình như hôm nay, Đỗ Như Ngâm có ý

định không thể không gặp ta.

“Vương phi, đã qua một canh giờ mà

Đỗ tiểu thư vẫn còn đứng ở bên ngoài, khuyên thế nào cũng không chịu rời đi, nàng nói là phải chờ đến khi Vương phi tỉnh dậy.” Họa ý vừa tiến

vào vừa chậc lưỡi nói, rõ ràng là đã bất khả kháng.

Đôi mày Sơ Ảnh nhướng lên, phỉ nhổ: “Nàng thích đứng thì cứ đứng, muốn để ai xem đây.”

Ta nhìn thoáng qua ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài cửa sổ, tin tưởng rằng

Đỗ Như Ngâm nói được thì làm được, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì ở

trong mặt người ngoài, đây là vì ta ghen tị nên mới tìm cách làm khó

nàng, nếu như thân thể của nàng mảnh mai như lời đồn đại mà vẫn tiếp tục đứng bên ngoài như vậy, lỡ như bị cảm nắng rồi hôn mê bất tỉnh, tội của ta lại lớn hơn.

Trong lòng khẽ thở dài, chẳng qua là muốn một chút thanh tịnh. Không ngờ cũng là một tham vọng quá đáng.

“Mời Đỗ tiểu thư đến tiền sảnh đi.” Ta đứng dậy, lên tiếng.

“Tiểu thư, cần gì phải quan tâm đến nàng ta?” Sơ Ảnh không ngờ ta lại phân phó như vậy, vừa bất mãn vừa giận dữ mờ miệng.

Ta không nói thêm gì, chỉ thản nhiên nói: “Các ngươi đi thôi là được rồi.”

Một lát Đỗ Như Ngâm đã theo Họa Ý đến tiền sảnh, nhìn thấy ta liền bước đến vài bước, đoan chính hành lễ: “Dân nữ Đỗ Như Ngâm tham kiến Vương phi.”

Ta khẽ cười: “Đỗ tiểu thư mau đứng lên, ngay đến Tam điện hạ cũng đã cho

phép ngươi không cần câu nệ lễ tiết này nọ, sao ta có thể nhận lễ lớn

như vậy.”

Tỳ nữ Hồng Y đứng phía sau bước đến đỡ nàng, ánh mắt

nhìn ta ẩn giấu vài phần oán hận không dễ gì phát hiện, còn Đỗ Như Ngâm, nét mặt vẫn đoan chính, nhún nhường lên tiếng: “Đã quấy rầy Vương phi

nghỉ ngơi là Ngâm Ngâm không phải, nhưng hôm nay đã là ngày thứ năm Ngâm Ngâm nhập phủ, mà vẫn không thể chính thức ra mắt Vương phi, trong lòng cảm thấy không yên nên lúc này mới một mực chờ đợi, kính xin Vương phi

không phiền lòng.”

“Đỗ tiểu thư quá lời.” Ta cũng không muốn làm

ra vẻ hư tình giả ý, liền dứt khoát lên tiếng: “Không biết Đỗ tiểu thư

muốn gặp ta, ngoài trừ việc ân cần thăm hỏi thì còn chuyện gì khác

không?”

Nàng nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới, bước đến đối diện với

ta, lại một lần nữa quỳ xuống: “Ngâm Ngâm biết Vương phi không thích

Ngâm Ngâm, cũng hiểu rằng Vương phi hẳn là đang tức giận, chỉ là Ngâm

Ngâm có mấy câu rất muốn nói với Vương phi, xin Vương phi cho phép Ngâm

Ngâm nói ra.”

Ta lẳng lặng nhìn nàng: “Ngươi làm gì vậy, đứng lên rồi nói.”

Vừa ra hiệu cho nha hoàn đứng hầu ở tiền sảnh đến dìu nàng.

Nàng vẫn không chịu đứng dậy, vẫn quỳ gối như cũ: “Xin Vương phi nghe Ngâm Ngâm nói xong, Ngâm Ngâm liền đứng dậy.”

Ta bình tĩnh lên tiếng: “Ngươi muốn nói gì, đứng lên rồi nói sau, hay là Đỗ tiểu thư muốn ta tự mình đỡ ngươi?”

Ánh mắt của nàng nhanh chóng truyền đến, nhưng sau đó liền hạ tầm mắt, run rẩy nói: “Ngâm Ngâm không dám.”

Vừa nói xong, vừa để mặc cho nha hoàn dìu dậy.

Nàng nhìn ta, trong đôi mắt ấy ẩn chứa một tầng sương mù, lại khẽ cúi đầu,

sau đó lên tiếng: “Ngâm Ngâm không biết Vương phi có tin tưởng lời nói

của Ngâm Ngâm hay không, nhưng thời gian Ngâm Ngâm hầu hạ điện hạ ở Dục

Thuận điện, thật sự cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay.”

Ta không nói gì, chỉ nghe giọng nói của nàng tiếp tục truyền đến—-

“Khi đó Ý Dương công chúa có căn dặn, Tam điện hạ rất chú trọng đến mọi

việc, e rằng cung nữ ở Dục Thuận điện hầu hạ không hợp ý, cho nên mới

bảo Ngâm Ngâm đến hầu hạ, thật sự khi đó Ngâm Ngâm không hề dám nghĩ đến những chuyện khác. Sau đó có một lần Hoàng thượng đến Dục Thuận Điện

thăm điện hạ, Ngâm Ngâm không kịp tránh đi, cũng không ngờ công chúa lại mỉm cười nói với Hoàng thượng để Tam điện hạ thu Ngâm Ngâm làm thị

thϊếp, càng không ngờ là Tam điện hạ lại đề cập đến vị trí Trắc Vương

phi.”

“Ý tứ của Đỗ tiểu thư là ngươi bị bắt phải nhận lần hôn chỉ này, có phải không?” Ta nhìn nàng, khẽ cười.

Đỗ Như Ngâm lướt mắt nhìn ta, nhưng chỉ trong một khắc lại thu hồi trở về, dung nhan tựa tiên tư ngọc chất kia càng lúc càng cúi thấp, nàng lắc

đầu: “Không phải, Ngâm Ngâm thật sự vui mừng như điên, chỉ có điều tất

cả những chuyện này tựa như một giấc mơ, cho nên có phần không chân

thật.”

Nàng vừa nói xong, lại nâng mắt nhìn ta, hai hàng lệ trong vắt chậm rãi lướt xuống đôi gò má như ngọc: “Ngâm Ngâm không thể sánh

với Vương phi, người là kim chi ngọc điệp, còn dân nữ, chỉ xem như là có vài phần tư sắc, cho nên có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, cuộc sống

từ nhỏ thật sự rất khổ cực, những việc này, có lẽ Vương phi cũng không

thể hiểu được. Nhưng, Ngâm Ngâm có thể tự mình hiểu lấy, và cũng chưa

bao giờ mơ mộng sẽ có một ngày nhận lấy phúc khí lớn như vậy, có thể gặp được Ý Dương công chúa và Tam điện hạ.”

“Dân nữ không dám lừa

gạt Vương phi, quả thực Ngâm Ngâm rất ngưỡng mộ Tam điện hạ, lần đầu

tiên nhìn thấy người, Ngâm Ngâm đã biết bản thân không thể quên được

điện hạ, Tam điện hạ là một người xuất chúng như vậy, có lẽ trên thế

gian này sẽ không có một nữ tử nào mà không động tâm.” Nàng không hề đưa tay lau đi dòng lệ, vẫn u buồn yếu đuối nhìn ta như trước, nhẹ giọng

lên tiếng: “Ngâm Ngâm không biết Vương phi có tin tưởng lời nói của mình hay không, nhưng trong khoảng thời gian Ngâm Ngâm ở Dục Thuận Điện,

thật sự chưa từng mơ tưởng đến một ngày mình có tư cách trở thành một

người bên cạnh Tam điện hạ.”

Ta vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng mang theo dòng lệ đau khổ mỉm cười với ta: “Ngâm Ngâm biết, không có

khả năng để Vương phi chấp nhận mình, nhưng hôm nay Ngâm Ngâm vẫn đến

đây, lại nhiều lời như vậy, làm tốn thời gian của Vương phi, tất cả chỉ

là muốn Vương phi biết, Ngâm Ngâm không phải là loại người vì phàn long

phụ phượng (bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao) mà

không từ một thủ đoạn nào, càng chưa bao giờ nghĩ sẽ có khả năng tranh

sủng với Vương phi, trước kia như vậy, bây giờ như vậy, sau này vẫn như

vậy.”