Chương 37

“Thiếu gia, đã canh mấy rồi?” Sơ Ảnh thoáng nhìn qua sắc trời mờ mịt bên ngoài cửa sổ, mơ mơ màng màng lên tiếng hỏi.

Trong lòng ta nhẹ thở dài, đã bệnh ra thế này mà nàng vẫn còn nhớ rõ phải gọi ta là Thiếu gia.

Ta vừa vắt khô khăn mặt chườm lên vầng trán nóng hổi của nàng, vừa dịu

dàng nói: “Vẫn còn sớm. Em cứ ngủ thêm một lúc, khi nào thuốc đã sắc

xong ta sẽ gọi.”

Nàng mê man nhìn ta: “Thiếu gia, có phải em lại mang đến phiền toái cho người?”

“Sao lại như thế? Đừng có nghĩ lung tung, ngoan, nhắm mắt lại ngủ tiếp đi,

được không?” Ta giúp nàng vén lại sợi tóc lòa xòa trên trán, nhẹ giọng

trấn an.

Nàng nghe lời gật gật đầu rồi nhắm lại hai mắt.

Ta thay

nàng kéo lại chiếc chăn, đắp thêm lên người nàng một chiếc áo choàng hồ

cừu vừa mới mua(áo ấm được làm bằng da cáo), sau khi rớt vực thì thân

thể Sơ Ảnh bi tổn thương rất nặng, nhất là không chịu được gió lạnh.

Hiện giờ lại mắc bệnh nên càng không thể chịu lạnh.

Giương mắt nhìn

ra bên ngoài cửa sổ, cuồng phong xoay chuyển dữ dội, vù vù kéo đến.

Người đời thường nói, hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết, xem ra đúng là

một chút cũng không sai.

Ta đứng dậy bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại cho nàng.

Vừa xuống lầu dưới của khách điếm, lão bản nương thấy ta liền vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Mục tiểu ca, thuốc cho thư đồng của ngươi vẫn còn đang

sắc, một lát sẽ xong, tạm thời ngươi cứ ngồi đợi một chút, bọn chúng sẽ

nhanh mang lên thôi.”

Ta mỉm cười, chấp tay thi lễ: “Làm phiền.”

“Điều này có là gì, chỉ là giơ tay làm chút việc mà thôi.” Lão bản nương phất tay bảo không có gì, sau lại nói: “Còn có, ngày hôm nay vẫn như trước,

không hề có người nào đến tìm ngươi, Mục tiểu ca, người mà ngươi đang

đợi rốt cuộc là ai? Đang là thời điểm tuyết rơi nhiều thế này, chỉ sợ là không dễ gì xuất môn.”

Ta mỉm cười lễ tiết, cũng không lên tiếng,

nhưng mà trong lòng lại có một cảm giác khó xác định, hình như càng ngày càng nồng đậm.

Đã là ngày thứ năm.

Bài đồng dao “Thượng kinh

thanh phong độ mạc bắc” đã muốn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của Nghiệp

Thành, nhưng bên phía quan phủ vẫn hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Là do ta quá mức tự phụ nên phỏng đoán sai lầm việc lần này sao? Hay là

Nam Thừa Diệu đã xảy ra chuyện gì, nên mới không nghe thấy bài đồng dao

này? Hoặc là, hắn nghe thấy nhưng lại không đoán ra được ẩn ý trong đó?

Vô vàn khả năng cắt ngang tâm tư của ta, không khỏi cười khổ, nếu như hắn

không đến, sợ rằng câu nói của Sơ Ảnh sẽ thành sự thật, ngay cả đến bạc

để ở lại khách điếm này ta cũng không còn mà trả.

Lần này đi Mạc Bắc, ta chỉ mang theo những đồ vật cần thiết, lộ phí đi đường cũng đã trù

tính tốt, mặc dù không đến mức thiếu thốn nhưng cũng không nhiều nhặn

gì.

Hiện tại lại gặp phải ngày tuyết rơi dày, mua than củi cùng với

quần áo chống rét là khoản chi tiêu thiết yếu, bệnh tình của Sơ Ảnh cũng phải cần bạc để bốc thuốc, bởi vậy, ngân lượng cũng đã không còn được

bao nhiêu.

Hôm qua, ta đã đến thương hội Đổng ký, muốn xem thử bọn

người Đổng gia đã trở về hay chưa, hiện tại gặp phải tình hình thế này,

Sơ Ảnh lại bệnh, cũng chỉ còn cách mặt dày tìm đến cửa để xin giúp đỡ.

Có thể cũng là vì lý do tuyết rơi dày mà đoàn ngựa thồ của bọn họ vẫn còn ở trên ngọn núi ngoài thành, chưa trở về. Những người trong cửa hàng cũng không nhận ra ta, vì vậy mà ta cũng không muốn đem đến phiền phức cho

kẻ khác.

Đang nghĩ ngợi, tên làm thuê trong khách điếm đã bê lên ấm thuốc đã sắc xong: “Được rồi, Mục tiểu ca, cẩn thận nóng đấy.”

Ta nói đa tạ, sau đó đứng dậy đi về phía lão bản nương: “Làm phiền ngươi

cho người đi bốc giúp ta vài thang thuốc đúng theo đơn thuốc này.”

“Đâu có gì,” Lão bản nương cầm lấy, ngay lập tức phân phó cho tên người làm.

Ta lấy bạc ở trong ngực áo ra, lúc này mới phát hiện, phần bạc còn lại đúng là ngay đến tiền thuốc cũng không đủ.

Lần này là giả dạng nam nhi ra ngoài, trên người cũng không mang theo châu

báo hay trang sức có thể cầm cố. Trong nội tâm của ta cười khổ một

tiếng, bản thân chưa từng phải rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy.

Từ trong ngực, đưa tay lấy ra ngọc bội luôn mang theo bên mình, đây chính

là ngọc bội làm bằng Bạch Ngọc Phi Yến thượng hạng, là một trong những

sính lễ hứa hôn của Nam Thừa Diệu, ngày thường ta cũng không thường

xuyên mang theo bên mình, hiện tại lại mang đến nơi Nghiệp Thành xa xôi

này là vì muốn để làm tin hoặc chứng minh thân phận của mình. Nhưng thật không ngờ cuối cùng nó lại dùng cho việc này.

Ta đem ngọc bội giao cho lão bản nương, lên tiếng nói: “Tạm thời người hãy lấy vật này đổi lấy bạc đi.”

Vốn là mỗi ngày đều để ở bên người, nhưng bản thân cũng không thấy đặc biệt yêu thích, có điều hiện giờ sẽ phải bán đi như vậy, nên tự nhiên cũng

sinh ra một loại cảm xúc không đành, đây dù sao cũng là vật đầu tiên Nam Thừa Diệu tặng cho ta, cũng chính là sính lễ hứa hôn, một vật mà ta vừa ý nhất, huống hồ, nếu như hắn không đến tìm ta, trên người ngay cả đến

một vật để chứng minh thân phận của mình cũng không có. Vậy thì muốn gặp hắn sẽ lại càng không dễ dàng.

Nghĩ tới điều này, không nhịn được liền thoáng nhìn qua ngọc bội Bạch Ngọc Phi Yến.

Bởi vì nhìn thấy sắc mặt của ta, lão bản nương kia vốn đã giữ ngọc bội ở

trong tay nhưng lại nói: “Mục tiểu ca. Ta không biết ngọc này tốt xấu

thế nào, nhưng nhìn thấy sắc mặt của ngươi, chắc chắn đây là vật rất

quan trong với ngươi phải không?”

Ta định phủ nhận, nhưng vẫn không

kiềm được mà khẽ liếc nhìn chiếc ngọc bội kia, mím môi lên tiếng nói:

“Thật ra cũng không có gì, nhưng nếu được, người có thể giúp Mục Khâm

giữ mấy ngày, đợi khi ta tìm được người thân sẽ đem bạc đến chuộc được

không?”

“Xem ngươi nói kìa.” Lão bản nương vừa nói xong vừa đem ngọc

bội nhét vào trong tay của ta. “Chúng ta cũng không phải không có bạc để dùng, ngươi nhanh cất kỹ đi!”

Ta vội từ chối, nàng lại vẫn cứ không

chịu nhận. Đem ngọc bội trả lại cho ta, “Dù sao ngươi cũng cần phải ở

lại khách điếm của ta, đến lúc đó ngươi thanh toán cho ta là được. Ở chỗ này của ta có vô số kẻ vào Nam ra Bắc, cái khác thì không dám nói chứ

con mắt nhìn người quả không sai, ta tin ngươi!”

Trong lòng cảm động, cũng không nên cố chấp khước từ. Vì vậy buộc lòng phải tiếp nhận, liên tục cảm tạ.

Lão bản nương lơ đểnh khoát tay áo nói: “Việc nhỏ thôi, có gì để cảm tạ. Có điều ta muốn nói với Mục tiểu ca ngươi, trời lạnh thế này, ngươi nên

mặc nhiều quần áo một chút, bàn tay đã lạnh đến chả khác gì nước đá,

trước đó vài ngày, không phải ta đã thấy ngươi mua một chiếc áo hồ cừu

hay sao, vì sao không hề thấy ngươi mặc?”

Ta cười cười, lệ độ trả lời vài câu sau đó liền bưng thuốc lên lầu cho Sơ Ảnh, bệnh tình của nàng

vẫn chưa ổn, sau khi uống qua thuốc liền nhanh chóng thϊếp đi.

Ta kéo lại chăn giúp nàng, sau đó đứng dậy đi về phía chuồng ngựa phía sau

khách điếm thăm “Trục Phong” và con ngực xích thố “Tử Yến”, lờ mờ nghe

thấy giọng nói của lão bản nương vang lên ở phòng khách, hình như là có

khách nhân đến, trong ngày rét lạnh thế này cũng xem như là khó mà có

được.

Trời lạnh đất đóng băng, dù là loài ngựa quý ngàn vàng khó tìm, giờ phút này cũng uể oải mất tinh thần, lười nhúc nhích.

Thấy ta đến, liền hí lên hai tiếng, bắt đầu ăn lấy cỏ khô trong tay ta.

Ta vừa vuốt ve ôm lấy cổ của bọn chúng, vừa mỉm cười nhẹ giọng nói chuyện

với chúng, Liễm đã nói với ta, ngựa cũng có cảm tình, cũng sẽ cô đơn,

cần có người nói chuyện mà bọn chúng nghe cũng sẽ hiểu, hiện giờ ta âm

thầm cưỡi đi “Trục Phong” bảo bối của hắn. Mặc dù đoán rằng hắn sẽ không có không cho phép, nhưng mà tuyệt đối cũng không dám ủy khuất bọn

chúng.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân lẳng lặng, ta không để ý

đến, nghĩ thầm có lẽ cũng là lữ khách đến thăm ngựa, vì thế vẫn như

trước nói chuyện cùng “Trục Phong” và “Tử Yến”.

Chờ giây lát, lại

không thấy có người tiến đến, phía sau cũng không có động tĩnh gì, ta

thoáng cảm thấy có chút kỳ quái, đang định quay đầu, lại chợt nghe thấy

một giọng nói mang theo tiếng cười nhàn nhạt, vang lên trong tiếng gào

rít của gió tuyết, ẩn chứa sự thờ ơ lạnh lùng, hòa với ma lực khiến cho

người khác choáng váng. Trầm thấp sâu kín vấn vít không dứt trong không

khí………..

“Thế ra thật là nàng…”

Ta nhanh chóng quay đầu lại, lẫn

trong hoa tuyết bồng bềnh, người nọ khoác áo hồ cừu lặng đứng giữa trời, thanh nhã như gió, thanh quý như trăng, khuôn mặt anh tuấn phi thường

vươn đầy hoa tuyết, vành môi vẫn là nét cong thản nhiên, hoàn mỹ vô

khuyết như trước kia.

Khí phách phong thần như vậy, ngoại trừ Nam Thừa Diệu, còn có thể là ai?

Bất chợt hắn đến, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, những lo lắng mệt nhọc

trong suốt đoạn đường từ Thượng Kinh đến đây, những lo âu bất lực khi

không vào được quan phủ Nghiệp Thành, cùng với sự khó khăn túng thiếu

khi không còn ngân lượng, tất cả đều không thể khống chế mà lướt nhẹ qua đầu của ta, trong lòng tràn ngập một loại cảm xúc ủy khuất mà ngay đến

bản thân cũng không dám tin tưởng.

Trừng mắt nhìn, kiềm nén dòng lệ đang dâng lên trong đôi mắt. Gương mặt nhợt nhạt nở nụ cười.

Ta nhìn hắn, khẽ cười nói: “Nếu điện hạ mà không đến, ta có thể đã không còn bạc mà tiếp tục mướn phòng.”

Hắn cười một tiếng, bước về phía ta, nhìn thấy xiêm y của vẻ phong phanh,

hơi hơi nhíu mày: “Trời lạnh như vậy, cũng không mặc thêm một lớp xiêm

y.”

Ta dùng sức chớp mắt một cái, lại khẽ hạ tầm mắt, nụ cười vẫn ở

trên gương mặt như trước: “Nếu như ta nói, ta không còn bạc để mua xiêm

y, điện hạ có tin không?”

Một giây sau, khi ta vẫn chưa kịp phản ứng, thình lình một cảm giác ấm ấp bất ngờ truyền đến, bao bọc hết cả người của ta.

Hắn mở rộng chiếc áo hồ cừu chặt chẽ bao lấy ta và hắn, thật ra lực ôm của

hắn cũng không lớn, chẳng qua là vì cùng được bao bọc bên trong chiếc

áo, hai người thân mật nên không trách khỏi có phần chặt chẽ.

Giọng

nói trầm thấp như có lực hút của hắn mang theo hơi thở ấm áp, cứ nhẹ

nhàng lướt qua vành tai của ta: “Hiện tại còn lạnh không?”