Nghe thấy tiếng bước
chân hỗn loạn đã dần dần đi xa, ta vẫn không dám nhúc nhích, mặc dù đã
giảm bớt sức lực, nhưng vẫn duy trì tình trạng ôm lấy thắt lưng của Nam
Thừa Diệu.
Hắn cũng bất động, không hề nói gì, căn phòng lại rơi
vào yên lặng, ánh trăng ở bên ngoài len vào trong, toả ra tia sáng bình
yên khoan khoái.
Một lát sau, giọng nói của Tầm Vân một lần nữa vang lên ở bên ngoài cửa: “Điện hạ, Thái tử cùng tuỳ tùng đã rời khỏi.”
Đáy lòng đang căng như dây đàn của ta, cuối cùng cũng thả lỏng.
Lúc trước là bởi vì tình hình căng thẳng tựa như khi gương tuốt khỏi vỏ, nỏ lên dây cung mà tạm thời bỏ đi sự xấu hổ, hiện tại cảm giác này nhanh
chóng xuất hiện trở lại.
Không muốn để hắn nhìn thấy, cũng không
muốn cùng hắn đôi co, ta ung dung buông nhẹ vòng tay quanh thắt lưng của hắn, lặng lẽ dịch chuyển đến cạnh giường.
Bất chợt trong lúc đó
ta mới phát hiện, sở dĩ Tầm Vân không vào trong phòng, mà chỉ đứng ở
trước cửa đáp lời, có phải là vì sợ ta sẽ xấu hổ, dù sao thì lúc chúng
ta diễn trò, các nàng đều ở ngoài điện, tất nhiên là nghe rõ mọi điều.
Hai gò má lập tức ửng đỏ, không khỏi có phần vui mừng khi hiện tại đèn đuốc trong phòng đều tắt ngấm, sự xấu hổ của ta vì thế mà có thể được che
giấu.
Nam Thừa Diệu cũng không hề trêu đùa ta, chỉ nghe thấy
trong giọng nói của hắn thoáng có ý cười, lên tiếng căn dặn Tầm Vân:
“Tới Mặc Các mang đến cho Vương Phi một bộ y phục sạch sẽ.”
Ta
lúc này mới nhớ y phục của mình đã bị thấm ướt rượu, hiện tại e rằng
không thể mặc, nghe thấy Tầm Vân định lui ra, ta vội gọi nàng: “Làm
phiền cô nương thay ta trấn an Sơ Ảnh, ta một đêm không về, nàng nhất
định là rất lo lắng.”
Tầm Vân ở ngoài cửa kính cẩn đáp: “Vương Phi yên tâm, Tầm Vân biết phải làm thế nào.”
Bước chân của nàng dần dần đi xa, cả căn phòng, chỉ còn lại ta và Nam Thừa
Diệu, ta tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, nhưng dưới tình huống ta chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ cùng hắn chung chăn chung gối, thật không
biết phải làm thế nào để trấn tĩnh.
Hắn thả lỏng thân thể tựa vào đầu giường, cũng không nói lời nào, nhưng ta biết hắn không hề ngủ,
thậm chí còn có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn ở trong bóng đêm luôn
dừng trên người ta.
Hương rượu thoắt ẩn thoắt hiện ở trong gian
phòng tạo nên bầu không khí ám muội, ta hít một hơi thật sâu, sau đó có
phần miễn cưỡng nói: “Vết thương của Điện hạ có ổn không?”
Hắn
cười rộ lên: “Mới vừa rồi tình hình hết sức căng thẳng , Vương phi còn
rất bình tĩnh, sao hiện tại lại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ, là sợ
ta?”
Ta ép buộc bản thân phải cố giữ vững bình tĩnh:”Điện hạ đừng đùa, Thái tử đã đi rồi, ta tại sao lại khẩn trương.”
Vừa dứt lời, cánh tay liền truyền đến cảm giác bị nắm chặt, sau đó thân
mình còn bị hắn đột nhiên giữ lấy, ôm ở trong lòng, hắn hơi hơi mỉm
cười, hơi thở lượn lờ ở bên tai: “Thế còn hiện tại?”
Hai gò má
của ta đã muốn nóng bừng không biết thành bộ dạng gì, da thịt tuy còn
cách một lớp y phục, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm cùng hơi thở
nam nhân từ hắn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng trống ngực của bản
thân đang nảy lên từng hồi.
Sự kinh hãi ban đầu trôi qua, ta cũng không giãy giụa để tránh kí©h thí©ɧ hắn, thế nhưng hắn lại không chịu
buông tay, khoé môi vẫn hiện lên nụ cười uể oải, đem ta ôm ở trong l*иg
ngực của hắn.
Ta bất đắc dĩ phải mở miệng nói: “Điện hạ, vết thương của người.”
Hắn cười lên tiếng: “Rất đau, cho nên Vương Phi đừng có cử động, để cho ta có thêm sức lực.”
Ta có thể cảm nhận được, hành động này của hắn không hề ẩn chứa một chút
tình ý gì, chẳng qua là chỉ mang theo ý định trêu đùa, muốn nhìn thấy sự bình tĩnh hoàn mỹ của ta khi đứng trước mặt người khác không còn nữa.
Nghĩ như thế nên tâm tư ta dần trở nên bình tĩnh, khẽ cười nói: “Điện hạ sao lại không thả ta ra, trêu đùa Thanh nhi liền thích thú như vậy sao?”
Ta đang chờ hắn chế giễu, nhưng sau một lúc lâu, lại không thấy hắn đáp
trả, có chút nghi hoặc, hắn hẳn nên tức giận mới đúng, vì thế ta đưa mắt nhìn lại, trông thấy ánh mắt hắn nặng trĩu, u tối như đêm, ta nhìn mà
không hiểu, cũng nghĩ không ra, nhưng tâm tình lại vô cớ run lên.
Thấy hắn vẫn không nói một lời, ta nhìn theo tầm mắt của hắn, không khỏi có phần lúng túng.
Mới vừa rồi bởi vì ngọ ngoạy, chiếc chăn bằng gấm chẳng biết từ lúc nào đã
lặng lẽ trượt xuống, bả vai cùng cánh tay trắng nõn như tuyết, hiện ra
dưới ánh trăng nhàn nhạt.
Mà tầm mắt của hắn đang đặt lên trên cánh tay trái của ta, bức vẽ phượng hoàng từ chu sa.
Ta vô cùng xấu hổ, vội vươn tay kéo chiếc chăn che đi, nhưng bị hắn ngăn
lại, hơi lạnh từ đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt lên hình dáng Phượng
Hoàng.
Thân thể của ta không ngăn được sự run rẩy, trong một thoáng không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy đến cả hít thở cũng khó khăn.
Hắn vẫn không nói lời nào, đầu ngón tay vẫn như trước chuyển động trên cánh tay trái của ta.
Ta buộc mình phải lên tiếng, phá vỡ bầu không khí quá mức ám muội này, tuy là cười như giọng nói lại ít nhiều có phần cứng ngắc: “Thanh nhi khi
còn bé đã gặp nạn, rơi xuống vách núi, sau đó may mắn được quý nhân cứu
giúp. Thế nhưng vết thương trên cánh tay lại không thể nào chữa trị, cho nên mới dùng chu sa vẽ nên Phượng Hoàng này để che giấu.”
Lời
nói của ta cuối cùng cũng lôi kéo được sự chú ý của hắn, hắn chậm rãi
thu tay lại, trong ánh mắt thâm sâu, tựa như mang theo độ nóng khó có
thể khống chế, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn cố gắng đè xuống.
Hắn
đem tầm mắt rời khỏi bức vẽ Phượng Hoàng vỗ cánh tung bay trên cánh tay
trái, nhìn vào đôi mắt của ta, cuối cùng chỉ nở một nụ cười, nói: “Rất
đẹp.”