“…Tỷ xem, chiếc đàn
tranh này tên gọi là “Vũ tượng”, dùng loại gỗ lim và tơ vàng chế thành,
khi còn ở Nam Cương vô tình mà có được, cho dù sau đó xảy ra biến cố, ta vẫn bảo Thanh Hạnh giữ lại, ta biết, một ngày nào đó ta sẽ đưa nó cho
tỷ…”
Căn phòng cũng không lớn nhưng khắp nơi đều là đàn tranh, ta đi theo sau Liễm, nghe hắn giảng giải từng chiếc một—
“…Đây là ‘Tang bộc’, tỷ đã từng nói với ta, không ngờ nó lại được giấu trong
hoàng cung Tề Việt…Còn có chiếc đàn này, tỷ xem, đây là do có một ngày
ta nhìn thấy một khúc cây tử đàn hơn trăm năm tuổi, nghĩ thầm nếu dùng
làm khung đàn Tranh sẽ rất tốt, dù rằng có người bảo nên đốt thì hơn, mà hình dáng của đàn cũng xấu một chút, nhưng…đàn tranh này là do chính
tay ta làm, vẫn còn chờ tỷ đặt tên…”
Thanh Hạnh đi theo phía sau
chúng ta, đã lâu không gặp ta nên cũng có phần hơi kích động, lúc này
nghe Liễm nói xong, nhịn không được liền chen miệng vào: “Thanh tiểu
thư, mỗi một đàn tranh ở đây đều rất nổi danh, là do từ sau khi thiếu
gia đến Nam Cương thu thập đến bây giờ, có không ít là do người tự mình
làm, ngày thiếu gia lên đường đến Tà Y Cốc đón tiểu thư, liền căn dặn ta quay về Đô thành mang những chiếc đàn này đến đây, Thanh tiểu thư,
người có thể đàn thỏa thích rồi, không có tiểu thư ở một bên đàn tranh,
đã rất lâu rồi Thanh Hạnh chưa nhìn thấy thiếu gia múa kiếm!”
Liễm nhìn ta, mặt mày sáng lên vài phần, cũng không nói gì, chỉ là có chút chờ mong.
Ta không khỏi nhớ lại hôm ta vừa đến Tề Việt, ngày đó cảm xúc trong ánh
mắt hắn vô cùng phức tạp, ngay lúc đó, ta cảm thấy trong lòng rất hoảng
sợ, nhưng chỉ trong phút chốc hắn đã khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, bước
đến ôm thê tử của mình, cũng chính thức giới thiệu chúng ta với nhau.
Cho nên ta nghĩ, đó chẳng qua chỉ là ảo giác của mình, khẽ cười quên đi.
Mấy ngày nay, hắn đối đãi với ta vẫn như thường, bởi vì quốc vương Tề Việt
thân mang bệnh, Thiên Luyến công chúa liền trở về kinh thành, ở giữa
tiểu quan nha này, ta và Liễm tựa như sống lại những ngày ở Tướng phủ,
hoặc là nói, đó là do hắn cố gắng mang đến cảm giác này cho ta.
Nhưng thỉnh thoảng, khi hắn nhìn ta, nụ cười cùng ánh mắt, ôn nhu đến nỗi làm ta sợ hãi.
Chắc chắn có điều gì đó khác thường, vì thế ta hiểu, ta phải đi, có một số việc, không nên tiếp tục níu kéo.
Tìm cớ bảo Thanh Hạnh đi nơi khác, ta tiếp nhận đàn tranh trong tay Liễm,
đó là chiếc đàn do chính tay hắn làm từ gỗ tử đàn, tuy rằng không tinh
xảo, nhưng lại được làm từ chất liệu quý hiếm, ta khẽ gẩy lên đây đàn,
âm thanh trong trẻo lại sâu thẳm, liền ngước mắt nhìn hắn, khẽ cười: “Nó vẫn còn chờ ta gọi tên sao?”
Hắn mỉm cười gật đầu, nét mặt dịu dàng.
Ta nhìn về phía ánh mắt của hắn: “Đệ cảm thấy hai chữ ‘Kỳ Hòa’ thế nào?”
Nét tươi cười của hắn cứng đờ, không nói gì.
Ta đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Ta nhớ có một lần phụ thân hứng
trí lấy áo giáp ngự tứ làm đề, muốn dạy mọi người thi văn, mấy ca ca đều khẳng khái lấy ý hy sinh thân mình cứu quốc, còn đệ lại viết ‘Công
thành ban sư hồi vọng xử, bất kiến nhân yên không kiến sa’.” *Công thành khải hoàn trông về nhà, không thấy người thân chỉ thấy cát*
Hắn vẫn không nói gì, trằm mặc đi đến bên cạnh ta.
Ta đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng lên tiếng: “Liễm, đệ có biết ta luôn hy
vọng đệ có thể sống một cuộc sống tùy theo tâm ý của mình, nhưng khi đến Tề Việt, nhìn thấy cuộc sống hiện tại của đệ, kỳ thật cũng rất tốt. Ta
có thể thấy, Thiên Luyến thực sự yêu đệ, cả hai cũng đã có con, vì cái
gì còn cố chấp không chịu buông tay, để bản thân phải bị cừu hận trói
buộc như vậy? Ta biết trận chiến này là do một tay đệ phát động, không
thể buông tha sao?”
“Buông tha?” Hắn thản nhiên lập lại một từ
này, bờ môi hiện ra nụ cười thê lương tự giễu: “Có lẽ đối với tỷ thì quá dễ dàng, còn với ta, đó là huyết hải thâm thù, không đội trời chung.”
Ta lặng nhìn hắn, sau đó không thể nói được thêm lời nào liền xoay người
rời đi, còn chưa đi được mấy bước, hắn đã túm lấy cổ tay của ta, bỗng
nhiên ôm ta từ phía sau.
Gương mặt của hắn vùi trong mái tóc ta,
lời nói có phần nặng trĩu: “Là ta không đúng, tỷ đừng tức giận, ta biết
tỷ vì muốn tốt cho ta, ta cũng không biết vì sao lại nói ra những lời
khốn nạn như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ, tỷ vì Nam Thừa Diều mới khuyên ta, ta liền…”
Ta muốn tránh khỏi hắn, nhưng hắn lại không buông tay, ta chỉ có thể trầm tĩnh lên tiếng: “Ta không tức giận, trước tiên đệ
nên buông tay.”
Hắn lập tức nghe lời buông ta ra, nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng vẻ khẩn trương.
Ta khẽ thở dài, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói: “Ta khuyên đệ, không phải vì ta biết thân thế thực sự của mình, cũng không phải vì bất cứ
người nào khác. Từ lúc mất đi ký ức, sau khi ta tỉnh lại, ta chỉ biết
mình là người của Mộ Dung gia, dù là hiện tại, trong lòng ta, đệ vẫn là
đệ đệ thân nhất của ta, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Ánh mắt của hắn sâu hút, lướt qua một chút ánh sáng kiềm nén, như muốn mở miệng nói điều gì, nhưng ta lại không cho hắn cơ hội, lên tiếng trước một bước:
“Liễm, tựa như những gì đệ từng nói, Diễm nhi không còn, người thân còn
lại duy nhất bên cạnh ta chỉ có một mình đệ, đệ không biết ta quan tâm
đến đệ thế nào đâu. Kỳ thực ngẫm lại, trên thế gian này chỉ có thân tình là dài lâu, cho nên, đáp ứng ta, cho dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, đệ cũng đừng không nhận người tỷ tỷ này.”
Sắc mặt của hắn dần bình tĩnh trở lại, ngay đến hơi thở cũng trầm tĩnh đi ít nhiều, duy có đôi mắt sâu như đáy biển vẫn lẳng lặng nhìn ta như trước, mấy phần
bi ai.
Ta vốn không định ép hắn phải trả lời ngay lập tức, ta
hiểu hắn chẳng qua vì thình tình trải qua chuyện nhà tan cửa nát, bất
chợt cảm thấy mờ mịt nên sinh ra cảm giác không muốn xa rời ta, đến
chính hắn còn không hiểu rõ tình cảm hiện tại của mình, thời gian trôi
qua, sau khi ta rời đi chắn hẳn hắn sẽ trở lại bình thường, từ nhỏ hắn
đã thông minh nên ta cũng không lo lắng.
Ta nhìn hắn, lẳng lặng
lên tiếng: “Ta biết rất khó để thay đổi quyết định của đệ, nhưng ta cảm
thấy, có chuyện này đệ nên biết. Sau khi biết được, nếu đệ vẫn tiếp tục
không muốn gỡ bỏ hận thù, hay là muốn cả đời mang gông xiềng trên lưng,
ta cũng sẽ không tiếp tục ngăn cản.”
Ta nói cho hắn biết, mẫu thân từng bảo ta trộm mật hàm, nhưng ta cự tuyệt.
Ta nói cho hắn biết, chuyện mưu phản lần đó cũng không phải là không có,
là do Mộ Dung gia và Thái tử trù hoạch, nhưng sau đó sự tình bại lộ, Nam Thừa Miện cũng vì muốn tự bảo vệ mình mà gán mọi tội trạng lên đầu Mộ
Dung gia.
Ta nói cho hắn biết, những lời cuối cùng của Diễm nhi khi ta gặp nàng.
Ta nói cho hắn biết, thân phận thực sự của Tang Mộ Khanh cùng lời suy đoán của Tô Tu Miễn, bất luận hắn có tin hay không.
Ta nói cho hắn biết, mặc kệ hắn có chấp nhận hay không, tính mạng của hắn
và Diễm nhi, Nam Thừa Diệu đều cố hết sức giữ tròn, còn có đứa nhỏ của
Diễm nhi đang lưu lạc ở dân gian.
Trong lúc ta nói, hắn không hề lên tiếng, biểu cảm phức tạp khó hiểu, ta không biết, trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Ta nhìn vào ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: “Lúc đệ rời khỏi Thượng kinh,
ta đã nói từ trước đến giờ ta chưa từng lừa đệ, hiện tại sẽ không, tương lai cũng vậy. Những lời ta vừa nói, có lẽ nhất thời đệ khó có thể chấp
nhận, nhưng ta thề, không có nửa lời dối trá. Hiện tại, đệ vẫn kiên
quyết tiếp tục cuộc chiến này sao, khiến hàng vạn hàng nghìn bình dân
thương vong ly tán, bởi vì mối thù của đệ sao?”
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Ta thừa nhận, lần chiến sự này là do một tay ta khơi mào, lúc đầu ta cũng không mong muốn nhiều lắm, chỉ là —”
Lời
nói của hắn đột ngột dừng lại, sau đó mới tiếp tục lên tiếng, cũng không hề nhìn ta, giọng nói kiên định: “Nhưng bây giờ, cuộc chiến này đã
không còn là chuyện riêng của ta, cả Tề Việt đều đang dốc hết sức lực
ra, mà ta cũng không còn là Mộ Dung Liễm của Nam Triều, khi bị Nam Triều đuổi tận gϊếŧ tận, là Tề Việt thu nhận giúp đỡ ta, lúc ta cùng đường,
là Thiên Luyến nguyện ý cho ta một gia đình, ta đáp ứng nàng, dùng cả
thiên hạ này để báo đáp.”