“Ngự lâm quân và
kỵ binh, thật may là Tần tổng quản đã nhắc nhở ta…” Li Mạch vừa cười vừa nhanh chóng xuất thủ, ta không thấy rõ động tác của nàng, chỉ thấy có
một bóng trắng lướt qua, sau đó Tần An cùng những thị vệ còn lại liền
ngã lên mặt đất.
Tất cả ánh đuốc đều tắt ngấm, chỉ có ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương.
Li Mạch yên lặng bước về phía sau Tô Tu Miễn, nhẹ giọng lên tiếng: “Không
thể để cho bọn họ đi gọi viện binh cho nên ta điểm huyệt ngủ.”
Tô Tu Miễn không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ thản nhiên nói: “Theo như cách
hành sự của Tần An, nhất định đã phái người vào cung thông báo cho Nam
Thừa Diệu.”
“Sao có thể? Không phải Tam điện hạ đang túc trực bên linh cữu hay sao, chưa hết thời gian để tang sao có thể rời đi?” Li
Mạch nghi hoặc nói.
Tô Tu Miễn không trả lời nàng, chỉ đưa tay dìu ta: “Chúng ta đi nhanh một chút, trước tiên nên đi đến cổng thành.”
Li Mạch vội nói: “Trong thời gian công tử bế quan, Li Mạch đã chuẩn bị
trước mọi chuyện, căn dặn Li Kha mang theo người cải trang vào kinh
thành, chờ đợi ở khách điếm, khi đợi công tử ở ngoài Hà Phong Hiên, ta
đã thả ‘Phi Huỳnh’ thông báo cho bọn họ, hiện tại có lẽ mọi người đều
đang chờ bên ngoài cổng thành.”
Tô Tu Miễn gật đầu, không nói gì thêm, ôm lấy thắt lưng của ta rồi nhún người bay vυ"t lên.
Ta nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên ở bên tai.
Kinh thành vốn có chín cửa thành, nhưng vì hoàng thượng băng hà, trong thời
gian quốc tang cả tám cổng thành đều bị phong bế, chỉ chừa An Định Môn
để thông hành.
Khi vừa đến An Định Môn liền nhìn thấy đám người
Tà Y Cốc dắt ngựa đứng đợi bên ngoài, Tô Tu Miễn tự tay dắt đến một con
ngựa trắng, lẳng lặng nhìn ta: “Hối hận không?”
Ta âm thầm thở dài, sau đó phi thân lên ngựa, lắc đầu nhìn hắn.
Hắn không nói gì thêm, xoay người cỡi trên một con ngựa khác, sau đó lên tiếng nói: “Đi thôi.”
Vó ngựa gõ nhẹ lên trần thế, chuyện cũ tan biến như sương khói. Sắc trời
từng chút từng chút bừng tỉnh, ta không hề quay đầu nhưng cũng có thể
biết, kinh thành đang từ từ cách xa.
Thật ra ngựa chạy cũng không hề chậm, dù đã cách Thượng kinh một khoảng khá xa nhưng không biết vì
sao, lòng ta lại nao nao khó tả.
Dường như để chứng minh cảm giác bồn chồn trong lòng là thực, khi trời còn tờ mờ sáng, phía sau liền
vang lên một hồi vó ngựa dồn dập như gió, âm thanh kia cũng không hề
lớn, chắc hẳn chỉ là một người một ngựa, lại càng ngày càng đến gần,
ngay sau đó, giọng nói của Nam Thừa Diệu mơ hồ có thể nhận ra—
“Thanh nhi…”
Tô Tu Miễn yên lặng dừng ngựa lại: “‘Đạo ly thanh phong’ đúng là ngựa tốt
khó tìm, cuối cùng cũng đuổi kịp, nếu phải kết thúc, trì hoãn không bằng sớm.”
Ta hiểu ý tứ của hắn, nhưng đáy lòng lại lo sợ không yên,
thời khắc Tần An và Tầm Vân nói rõ mọi chuyện với ta, ta đã quyết định
rời khỏi nơi này, nhưng hiện tại ta không biết phải đối mặt với hắn thế
nào.
Tuy vẫn dừng ngựa theo mọi người, nhưng ta lại chậm chạp
không chịu quay người lại, Tô Tu Miễn nhẹ nhàng thở dài, xoay người
xuống ngựa, sau đó đi đến trước mặt ta: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ dẫn ngươi
rời đi, nhưng hiện tại, ngươi nên đối diện nói rõ, như vậy ân oán giữa
hai người mới có thể hóa giải.”
Cuối cùng, ta đành tựa vào đôi
tay hắn xuống ngựa, sau lại chậm chạp tự mình bước lên trước, nhưng vẫn
không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, hắn vẫn đứng phía sau mỉm cười, vì thế tâm cũng yên ổn đi phần nào, bắt buộc bản thân phải giữ được bình
tĩnh nhìn về phía đang vang lên tiếng vó ngựa.
Giống như lời hắn vừa nói, nếu phải kết thúc, trì hoãn không bằng sớm một chút, ta không thể cứ trốn tránh cả đời.
Hình ảnh kia dần dần đến gần, Nam Thừa Diệu nhảy xuống từ trên lưng ngựa,
vươn tay kéo ta vào lòng, vừa vội vã vừa gấp gáp, thế nhưng lại không hề nói gì.
Ta bị hắn ôm lâu như vậy có phần không thở được, đến cùng vẫn lên tiếng: “Điện hạ, trước tiên người nên buông tay.”
Qua thật lâu, hắn mới buông ta ra, ta đang định lên tiếng, nhưng hắn lại
nhìn sâu vào đôi mắt của ta, giọng nói khản đặc: “Thanh nhi, đừng rời
khỏi ta.”
“Ta…”
Hắn không để ta nói hết lời, giữ chặt lấy
đôi vai của ta: “Nàng hãy nghe ta nói. Ta biết nàng trách ta, chuyện của Mộ Dung gia, thật sự ta không thể thoát khỏi tội liên can, nếu không
phải ta làm dấy động triều thần, bọn họ sẽ không mưu phản, ít nhất là
không vội vã như vậy. Nhưng Thanh nhi, không phải họ, thì sẽ là ta, thân ở nhà đế vương, không thể nhân từ nương tay, chỉ cần đi sai một bước sẽ chỉ có con đường chết, chuyện mưu phản lần này sớm hay muộn gì cũng
không thể tránh khỏi, chuyện ta có thể làm chính là toàn lực bảo vệ
nàng, nàng có hiểu không? Trừ nàng ra, cho đến bây giờ ta chưa từng yêu
người nào khác, nàng có tin hay không?”
Ta không nói gì, hắn cũng không quan tâm xem ta có trả lời hay không, ánh mắt vẫn không rời đôi
mắt của ta: “Về phần Mộ Dung Diễm, ta không ngờ nàng ấy lại tìm lấy cái
chết, trước tiên nàng hãy nghe ta nói, Mộ Dung Diễm từng cầu xin ta
buông tha cho Thái tử, ta không đáp ứng, cũng không thể đáp ứng, có lẽ
nàng ấy cũng biết, cho nên cũng chưa từng van vài ta, chỉ xin ta giữ lại tính mạng của đứa bé trong bụng nàng. Việc ta có thể đồng ý chính là,
trừ phi đứa bé kia cả đời đều không biết đến thân phận của mình, vậy mới có thể sống sót. Cho nên khi đứa bé vừa được sinh ra, ta đã an bài
trước một đứa trẻ bị bỏ rơi, thay cho cốt nhục của nàng và thái tử, sau
đó cho một gia đình nhà nông bình thường nhận nuôi, không có bất kỳ ai
biết thân phận của đứa bé kia. Ta không thể nói với Mộ Dung Diễm nơi mà
đứa bé được đưa đi, nàng đồng ý và cũng chưa bao giờ hỏi qua, nhưng ta
thật sự không ngờ nàng lại tự tử.”
“Đứa bé kia còn sống? Hiện tại ở đâu?” Bất giác, ta nắm chặt lấy ống tay áo của hắn.
Ánh mắt hắn nặng trĩu hẳn đi, tránh nhìn vào đôi mắt của ta: “Bà đỡ đưa đứa bé đi đã chết, hiện tại cũng không có ai biết đứa bé được gởi cho gia
đình nào, mà thôn dân ở nơi đó đều đã rời đi nơi khác vì nạn hạn hán,
cho nên tạm thời không rõ tung tích — nhưng Thanh nhi, ta đã cho người
đi tìm, nàng tin ta, nhất định sẽ tìm được.”
Ta chua sót lắc đầu: “Không cần, để đứa bé trở thành một thường dân bình thường cũng tốt, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.”
Ta nghĩ, đây cũng là điều Diễm nhi mong muốn.
Nhà không có, trượng phu chết, ngay cả con của mình cũng vĩnh viễn không
thể nhìn thấy, trên thế gian này không còn điều gì để nàng lưu luyến,
cho nên, nàng mới có thể thả người nhảy xuống, đoạn tuyệt hết thảy.
Nhưng vì biết rõ cốt nhục của mình an toàn, mặc dù không có cẩm y ngọc thực,
nhưng lại có một cuộc sống yên bình, khỏe mạnh lớn lên, có được hạnh
phúc bình thường.
Cho nên, nàng không hề lo lắng.
Cho nên, khi nàng thả người nhảy xuống, khóe môi lại mang theo nụ cười.
Có phải như vậy không?
Nam Thừa Diệu không nói gì, ta chậm rãi nâng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, lời nói bình tĩnh: “Kỳ thật với chúng ta cũng thế, chỉ khi rời
khỏi nhau mới có thể tốt hơn, mới có thể hạnh phúc.”
Ánh mắt hắn
đột nhiên tối đen, chứa đầy đau đớn, hắn cố chết nắm lấy tay ta, tựa như trong lúc đất trời sụp đổ, đôi tay tuyệt vọng cố bám lấy niềm hy vọng
cuối cùng.
“Thanh nhi, nói cho ta biết, làm thế nào nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta?”