Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độ Kiếp Thất Bại Ta Liền Ở Nhân Gian LiveStream Phi Thăng

Chương 9: Chủ nợ tới cửa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Bạch Sanh tỉnh lại, thoáng nghĩ rằng mình vẫn đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện.

Đèn trần bằng thủy tinh đẹp đẽ trên đầu phát ra ánh sáng năm màu, tường được sơn trắng tinh và có những hoa văn chạm khắc tinh xảo, trang trí trong phòng cũng rất có gu, tạo ra cảm giác ấm áp cùng tinh xảo ở khắp nơi.

Không thể nào là căn phòng nhỏ tồi tàn của hắn, thậm chí nó còn không phù hợp với tòa nhà cao tầng đổ nát này.

"Anh tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?" Người đàn ông trước mặt đưa cho Bạch Sanh một chén nước.

Người đàn ông trông khoảng 40 tuổi, mặc quần áo lịch sự, đeo mắt kính đen, tóc mái che khuất một ít lông mày, mặt mày thon gọn, chỉ là có vẻ mệt mỏi như người đã bôn ba cả ngày ngoài trời.

"Cảm ơn," Bạch Sanh tiếp nhận ly nước vào lòng bàn tay, ấm áp, mùi thơm ngọt ngào khiến hắn cảm thấy dễ chịu, có cảm giác hương vị hẳn là không tồi đi, "Xin hỏi anh là...?"

"Từ Thành," người đàn ông nhướng mày, không có phản ứng quá lớn khi người hàng xóm không nhớ rõ tên mình.

"Đây là nhà anh à?" Bạch Sanh nhìn quét mộ vòng, "Thật đẹp."

Từ Thành đặt tay ôm ngực, chủ động giải thích, "Đêm qua... Sau khi sự việc kết thúc, anh đột nhiên ngất đi. Cửa sổ phòng anh bị thủng bởi một miếng giấy plastic lớn, làm lọt gió vào trong phòng. Vì vậy, tạm thời anh cứ nghỉ ngơi ở đây đi."

Bạch Sanh gật gật đầu, "Cảm ơn anh đã giúp đỡ."

Từ Thành than nhẹ một hơi, rồi buông tay, nhìn Bạch Sanh một cách nghiêm túc, chân thành nói, "Là chúng ta nên biết ơn anh."

...

"Anh có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không? Tôi chỉ thấy anh không có vết thương nào, nhưng sao lại ngất đi? Liệu có phải do thức trắng cả ngày không?"

Bạch Sanh nội soi một vòng trong thân thể, phát hiện kinh mạch rách như lá, dù là yếu đi vài phần, chân xem như miễn cường xài được, cũng may tình trạng xem như không đến nỗi nào.

Ngày hôm qua đối mặt với tình huống nguy cấp, trên tay hắn lại không có tiên kiếm, phù triện, thậm chí linh khí cỏn sợ một khối linh thạch.

Không có sự hỗ trợ từ bất kỳ vật phẩm nào, chỉ có khối cơ thể ốm yếu thậm chí tu vi còn không ổn định, cho nên Bạch Sanh không thật sự không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lấy máu trên môi vẽ Liệt Diễm Phù, liều mạng đồng quy vu tận quyết tâm mới lấy chút miễn cưỡng giải quyết cây sống kia.

Dưới loại tình huống khi nãy, không thiếu một cánh tay hoặc bị gãy chân, mà hắn hôn mê đã là kết quả tốt nhất rồi...

"Chỉ là hơi mệt thôi," Bạch Sanh lắc đầu, mặt tái nhợt không chút huyết sắc, cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo hỏi, "anh vừa rồi khi đánh thức tôi, có nói gì về "thiên phú giả"... có ý gì không?"

Hắn cũng xác thực tò mò, lại thêm chưa bao giờ nghe qua danh từ này bao giờ.

Từ Thành thật sự shock, anh lùi lại một chút, nhìn Bạch Sanh từ đầu đến chân, với sự quan tâm đặc biệt đặt vào cái đầu của hắn, kinh nghi bất định nói, "Anh không biết về "thiên phú giả"? Hoàn toàn... chưa từng nghe nói qua?"

Người này thực sự mất trí nhớ, cho nên là không phải... Đầu óc bị sét đánh đến nổi nát không còn một mảnh đi??

Rốt cuộc, đây là thứ mà cả trẻ con ba tuổi cũng biết đến, vậy mà hắn lại không biết?

Nói vậy ai mà tin cho nổi!!

Bạch Sanh cảm thấy bất ngờ với sự phản ứng của Từ Thành, theo bản năng sờ sỏ khuôn mặt mình, cũng không biết phải làm sao để giải thích chuyện này, chỉ có thể giữ thần thái bình tĩnh, nhìn thẳng đối diện vào người phía trước.

Từ Thành thở dài một hơi, bắt đầu tường thuật.

Nguyên lai thế giới này tuy rằng không có tu sĩ, nhưng lại tồn tại một nhóm gọi là "Thiên phú giả", đại khái chiếm một phần nhỏ dân số nhưng lại nắm giữ quyền lực và vị thế đặc biệt. Mỗi một người khi sinh ra đều phải trải qua một cuộc kiểm tra đo lường. Nếu được xác định là Thiên phú giả, gia đình sẽ nhận được một khoản kếch xù tiền khen thưởng, bao gồm cả chi phí học phí sinh hoạt, tuyệt đối đảm bảo sự thành công, vinh quang.

Bạch Sanh mí mắt hơi rũ, loại kiểm tra đo lường này, theo hắn suy đoán cùng loại với linh căn hỗn nguyên đại lục sơ cấp khi mới nhập môn, được dùng để phân chia tư chất tu luyện của mỗi người từ khi mới sinh ra.

Ngoài ra, cũng có những trường hợp khiến người ta theo tuổi tác tăng trưởng lục tục thức tỉnh.

Điều kiện thúc tỉnh tạm thời không thể xác định, có thể là do tai nạn ngoài ý muốn, hoặc có thể là kết quả của một biến cố quan trọng đã xảy ra, hoặc thậm chí chỉ đơn giản là một giấc ngủ dài... ... Rải rác nhiều trường hợp hiếm có, khônh phải chỉ có một.

Tuy nhiên, sau khi tỉnh giấc, thực lực cùng tiềm lực của Thiên phú giả thường suy giảm đáng kể. Vì vậy, dù cho việc đạt đến đẳng cấp cao trong xã hội đối với người bình thường là một sự thách thức, với Thiên phú giả, chỉ cần tỉnh giấc đã là một sự tồn tại hoàn toàn khác biệt.

Bất quá điều này khiến Bạch Sanh sinh ra chút phiền toái trong lòng.

Đương nhiên thiên phú giả không chỉ đơn thuần hưởng thụ đặc quyền, giống sự kiện kỳ quái ban nãy, như vụ quái vật dây thường xuân, kỳ thật loại dị thường này còn có rất nhiều, đều yêu cần bọn họ tới giải quyết để bảo hộ nhân loại bình thường, cho nên địa vị cao cũng là lý thường tình.

Điều này giống như trên đại lục hỗn nguyên, nơi các tu sĩ phù hộ phàm nhân, phàm nhân cung phụng tiên môn, sùng bái tu sĩ.

Lý do Bạch Sanh không biết gì về Thiên phú giả là vì những người này thường sống ở khu vực thành phố chính và ít khi đến những vùng ngoại ô hẻo lánh như nơi này, cho nên ở đây hắn nhìn thấy đều là người thường.

Mặt khác bọn họ nhận nhiệm vụ từ một tổ chức gọi là Hiệp hội Tiền thưởng địa phương. Vì nhiệm vụ thường nguy hiểm, khả năng thậm chí còn bỏ mạng lại, những thông tin được công bố ra bên ngoài thường chỉ là những điều không ảnh hưởng đến toàn cục, dẫn tới người thường đối với việc này hiểu biết không nhiều.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Thiên phú giả, dị thú, nhiệm vụ tiền thưởng, tất cả những điều này nghe có vẻ có điểm tương tự giống với thế giới trước đây của hắn. Bạch Sanh cảm thấy mình đã tìm thấy một công việc gần như được "đo ni đóng giày"* cho mình.

*Đại loại có thể hiểu tìm việc phù hợp.
« Chương TrướcChương Tiếp »