Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độ Kiếp Thất Bại Ta Liền Ở Nhân Gian LiveStream Phi Thăng

Chương 8:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay sau đó, tiếng gào thét của những cành dây thường xuân lao tới, trong nháy mắt bao phủ lấy Bạch Sanh.

Trương Xa hô hấp như muốn ngừng lại, hắn trơ mắt nhìn Bạch Sanh bị hoàn toàn vây kín. Trong mắt hắn, người mà hắn từng cho là nghèo nàn lại ác độc, giờ đây lại dùng mạng sống để cứu họ.

Hắn cảm thấy đây như một cơn ác mộng, mọi chuyện xui xẻo đều dồn tới, nhưng những tiếng rêи ɾỉ và kêu cứu đã kéo hắn về thực tại.

Trương Xa bỗng nhiên phản ứng, cắn chặt răng, xông lên kéo từng người máu me đầm đìa ra khỏi đám cành cây, bất chấp mọi vết thương và đau đớn.

Khi đã đưa mọi người ra khu đất trống cách đó 50 mét, hắn mới ngã liệt xuống đất, mở to mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khối cầu thực vật màu xanh lục, có chút phản ứng không kịp.

Bên trong, Bạch Sanh lại không gặp nguy hiểm như vậy. Một kết giới trong suốt bảo vệ hắn khỏi những cành dây thường xuân đang giận dữ giương nanh múa vuốt đâm tới. Vô số giác hút chỉ có thể dán vào bề mặt kết giới, chỉ có thể tức giận tuyệt nhiên không làm gì được.

Bạch Sanh híp mắt lại, nhìn kỹ những cành cây đầy sát khí trước mặt.

Những gai ngược nhỏ mọc trên giác hút lúc này như hàng ngàn chiếc răng sắc nhọn, bám riết không tha, liên tục khép mở, cố gắng xé nát kết giới.

Bạch Sanh nhìn chằm chằm, dường như cảm thấy thú vị khi có cơ hội quan sát kỹ lưỡng thứ này từ góc độ gần như vậy. Đối với hắn trước đây, những sinh vật yếu kém như thế này không thể thu hút sự chú ý của hắn.

Cũng may thứ này mới biến dị, cấp bậc thấp và thực lực yếu. Nếu nó thực sự ăn những người vừa rồi, hấp thu sát khí từ mạng người, chỉ sợ trong thời gian ngắn nó sẽ biến vùng này thành tử địa.

"Thích máu của ta?" Bạch Sanh nói khẽ, ngón tay chấm chút máu đỏ tươi, vẽ một phù chú bí ẩn trên lòng bàn tay.

Những cành cây tức khắc trở nên điên cuồng, giãy giụa và vặn vẹo, thậm chí bắn ra chất lỏng quỷ dị khi cọ xát. Không khí ngọt ngào đậm đặc hơn, nhưng không ai có thể chạm vào hay hiểu được, làm chúng càng thêm cuồng loạn, thậm chí gϊếŧ hại lẫn nhau để tiến tới hương khí phát ra.

Trong nháy mắt tiếp theo, kết giới ngưng tụ đột nhiên biến mất.

Chúng còn chưa kịp phản ứng, lục cầu thiếu đi sự hỗ trợ, chao đảo và vỡ ra như sóng nước, sau đó chúng phóng tới Bạch Sanh.

Giây tiếp theo, ngọn lửa bùng lên từ Bạch Sanh, lấy hắn làm trung tâm mà khuếch tán ngọn lửa.

Khối cầu cành cây lập tức biến thành hỏa cầu, lá xanh lục nhanh chóng bị đốt cháy, hóa thành tro đen, rơi xuống như bột phấn.

Gió đêm thổi qua, cuốn sạch mọi dấu vết, như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng ngọn lửa không dễ dàng bị dập tắt, mà tiếp tục lan theo những cành cây, đốt cháy đến tận gốc rễ.

Ngọn lửa quỷ mị thiêu đốt tất cả cành cây trên mặt đất, bò lên tường, khéo léo tránh cửa sổ bằng gỗ và giấy nhựa. Chỉ có những dây thường xuân đen nhánh bị đốt cháy hoàn toàn, còn lại không có gì bị liên lụy đến.

Chẳng bao lâu, tòa nhà trở lại nguyên trạng, bất quá là thêm một số vết đen trên tường, trông như tác phẩm nghệ thuật sau ngọn lửa cháy rực.

Tất cả cành cây lộ ra bên ngoài đã bị thiêu sạch, nhưng ngọn lửa vẫn không tắt, tiếp tục tìm kiếm dưới lòng đất.

Cũng cảm thấy khá xinh đẹp (?)

Tòa nhà rung lắc dữ dội, bộ rễ của thực vật này đã cắm sâu dưới đất, sau khi dị biến, rễ cây phát triển mạnh mẽ, bao trùm toàn bộ tòa nhà, gây ra sự rung lắc.

Nếu để nó phát triển thêm thời gian, có thể sẽ nhổ tận gốc cả tòa nhà.

Bạch Sanh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng búng tay, ngọn lửa lần nữa bạo trướng.

Chỉ trong chớp mắt, khói đen bốc lên từ các khe hở trên nền của tòa nhà trùm mền*

*ở đây chắc có nghĩa là khói đen bao phủ.

Bạch Sanh lẳng lặng đứng nhìn, lòng bàn tay đầy máu đã khô, không còn cảm thấy đau đớn.

Hắn chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào chỗ đó, như đang chờ đợi điều gì.

Khi chắc chắn rằng ngọn lửa sẽ không bỏ qua phần còn lại của thực vật, dây thường xuân kiêu ngạo rốt cuộc cũng biết sợ hãi.

Nó cưỡng ép rút rễ cây từ dưới nền đất lên, một số cành lá còn lại bao bọc lấy ngọn lửa để tạm thời ngăn chặn, sau đó nhanh chóng gộp lại thành một khối lớn.

Tựa như giống nhau với nhân loại mọc ra chân, bất quá là ba chân, rồi sau đó nhanh như chớp mà chạy.

Nó đối trong không khí hàm lượng hơi nước nhạy bén cực kỳ, cách đó không xa có một hồ nước nhỏ!

Dù ngọn lửa này có khủng khϊếp thế nào, cũng không có khả năng không sợ nước.

Bạch Sanh chờ chính là giờ khắc này, hắn nâng bàn tay nhuộm đầy máu tươi, làm động tác nắm lấy, ngọn lửa nháy mắt tăng vọt, tốc độ cháy càng nhanh hơn.

Nó trực tiếp đem vật xấu xí kia bao vậy, từ độ cao mười tầng lầu, thiêu đến chỉ còn khoảng 1 mét, sau đó dần dần tắt.

Bạch Sanh chậm rãi tiến tới, trên mặt đất còn sót lại những ngọn lửa nhỏ, một đám lửa màu lam nhỏ, thoạt nhìn tựa hồ trông có vẻ không tỏa nhiệt.

Thậm chí còn có vài phần lạnh lẽo, tựa như một viên ngọc bích, vô hại lại mỹ lệ.

Hắn vươn tay, ngọn lửa nhấp nháy, trẻ con chạm vào lòng bàn tay hắn, liếʍ một chút máu, như sợ bỏng da hắn, giây lát liền biến mất.

Bạch Sanh ngồi xổm xuống, trong đống tro tàn cháy đen, hắn lục tìm, quả nhiên còn thừa một viên tiểu hạt giống, ẩn ẩn hàm chúa một luồng hơi thở dị thường.

Thứ này có vẻ tốt.

Hết thảy trở nên yên tĩnh, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Bạch Sanh tùy tay đem hạt giống kia nhét vào túi.

Sau đó mới thả lỏng tinh thần, tùy ý mặc cho bóng tối bao trùm lấy chính mình.

Mọi người mắt thấy không có động tĩnh nào, cẩn thận tiến tới gần. Họ nhìn cảnh tượng thảm trạng, cùng bàn Bạch Sanh huyết nhục mơ hồ cùng với gương mặt trắng bệch gần như trong suốt, rồi tất cả rơi vào trầm mặc.

"Không nghĩ tới, là hắn đã cứu chúng ta." Có người gãi đầu xấu hổ, mặt đỏ lên, vừa rồi hắn là người gây ồn ào nhất.

"Cái thứ kia... kinh khủng như vậy, làm sao hắn có thể làm được? Chẳng lẽ hắn đã thức tỉnh rồi à? Nhưng chưa từng nghe nói có ai một mình có thể xử lý loại thực vật biến dị này."

"Đừng nói vô nghĩa nữa, trước đưa hắn về nghỉ ngơi đi." Người phụ nữ bị hắn đẩy ra lúc nãy tiến tới, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, "Phải xử lý vết thương này trước."

Nhưng phòng ở của Bạch Sanh... Chỉ sợ là không thích hợp để chăm sóc người bị thương...

Mọi người do dự một lúc, rồi quay sang nhìn về phía Trương Xa, người bị tay bay vạ gió đầu tiên là hắn, hắn xác thực là thiếu Bạch Sanh một mạng.

Trương Xa nháy mắt chợt hiểu, hắn mấp máy môi định nói gì đó, liền nghe thấy giọng nam trầm thấp phía sau:

"Đem hắn đưa tới nhà tôi đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »