Bởi vì quá mức kinh hoảng, chân trái vấp vào chân phải khiến hắn nện đầu gối xuống bậc thang, phát ra một tiếng vang không nhỏ, hắn nữa điểm không dám dừng, rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Bạch Sanh đặt ở eo sườn ngón tay hơi hơi cuộn tròn, nâng tay lên đè vào tường, chậm rãi hướng phía trước bước lên.
Thái độ kỳ lạ của mọi người đối với hắn khiến Bạch Sanh tự hỏi nguyên chủ đã trải qua những gì để biến mình thành bộ dạng này, hết thảy ký ức vẫn còn trong màn sương mờ, không có chút manh mối nào.
Bất quá chỉ cần thời cơ chín muồi, mọi thứ sẽ dần trở nên rõ ràng, cho nên Bạch Sanh cũng không vội vàng cho mấy, chờ trở về phòng hắn liền tiếp tục nhắm mắt tu luyện, thử chuyển hóa linh khí thành linh lực mà không cần trực tiếp hấp thụ.
Hắn đối linh khí thật sự là quá mức quen thuộc cùng hiểu biết, sớm chiều cùng chúng nó ở chung trong 400 năm. Việc hít thở vận chuyển linh khí tựa như ăn cơm uống nước giống nhau tự nhiên như vậy. Dù hiện tại bị ảnh hưởng bởi cơ thể mà không thể hấp thụ, tổng vẫn có nhiều biện pháp có thể thử.
Một khi bắt đầu tu luyện, Bạch Sanh liền sẽ hoàn toàn quên đi thời gian. Không biết qua bao lâu, dưới lầu bắt đầu ồn ào.
Hắn ban đầu vẫn chưa để tâm, cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Chính xác hơn, là phá cửa.
Bạch Sanh trợn mắt, không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần thêm vài cú đập nữa, cửa này liền trực tiếp sẽ sụp đổ ngay.
"Chuyện gì?" Mở cửa ra, thấy đứng ngoài là hai người đàn ông, Bạch Sanh không có ấn tượng gì với họ, xem ra như họ không có liên quan gì đến nguyên chủ.
"Đi xuống." Trong đó một người lên tiếng, lời ít mà ý thì nhiều.
"Làm cái gì?" Bạch Sanh hơi hơi nhướng mày, ánh mắt của hai người này không có vẻ thân thiện.
"Cậu tự biết cậu đã làm gì, đi xuống!" Hai người đứng về hai bên cửa, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm hắn, Bạch Sanh không chút nghi ngờ, nếu hắn từ chối hợp tác, có lẽ một cú đấm dáng thẳng vào mặt.
Bị áp giải như một phạm nhân, hắn bị đẩy xuống lầu. Dưới lầu đã tụ tập không ít người, vẫn là đám người buổi chiều, nhìn qua ánh mắt đầy hung ác không ít.
Như thể họ có thiên đại thù hận giống nhau đối với hắn.
"Tôi mới đi một lúc trở lại liền phát hiện phòng bị lục tung lên, khóa cửa bị phá hỏng, vòng cổ cũng bị vứt lung tung. Ai ở đây lại thiếu tiền đến mức đó? Còn có ai có thể làm ra loại sự tình này? Đó là di vật mẹ tôi để lại cho tôi, ngay cả đồ vật này cũng phải trộm, đúng là táng tận lương tâm..."
"Phòng của tôi cũng vậy, lộn xộn hết cả. Không tìm thấy thứ gì có giá trị thì đơn giản là phá hoại hết mọi thứ phải không? Mẹ nó, chính mình không muốn sống nữa cũng không cần hại người khác..."
"Còn nữa..."
Chung quanh mồm năm miệng mười mọi người cùng nhau lên án, thông qua những gì họ nói không khó để nhận ra trong nhà có thể đã bị trộm.
Việc này ở nơi khác có thể còn bình thường chút, nhưng ở đây, hầu hết mọi người đều nghèo khó, trong phòng chẳng có gì giá trị, thậm chí đến rác cũng lười không muốn thu dọn.
Thật sự thì những thứ bị mất không đáng giá bao nhiêu tiền, mà một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi đi, mất nhiều hơn được.
Trước mắt, người duy nhất đáng nghi ngờ chỉ có Bạch Sanh.
Bởi vì chỉ có hắn là thiếu tiền đến mức này, đến cả những lợi ích nhỏ nhặt cũng không thể bỏ qua, huống chi dựa vào lời của người đàn ông trước đó, hắn vốn dĩ cũng có thể bị đuổi đi.
Bạch Sanh híp híp mắt, Hắn không biết những việc này xảy ra khi nào, nếu là trước khi hắn xuyên không đến đây, hắn không thể đảm bảo gì, bất quá muốn tìm ra chân tướng cũng không khó, chỉ cần một thuật nho nhỏ để tìm ra sự thật mà thôi.
Chỉ là nhìn thái độ kịch liệt của những người này, e rằng họ sẽ không nguyện ý muốn nghe hắn giải thích.
Khi hắn đang suy nghĩ làm sao để khiến họ câm miệng, người đàn ông mà hắn gặp buổi chiều khập khiễng bước ra.
Chỉ mới một lúc không gặp, người đàn ông trông cực kỳ chật vật, không còn vẻ kiêu ngạo tàn nhẫn như trước. Toàn thân hắn đầy bụi bẩn, như thể vừa lăn lộn một vòng trên mặt đất bẩn thỉu.
"Không phải hắn thì còn ai vào đây?" Người này, dường như tên là Trương Xa, mặt âm trầm, vén ống quần lên. Trên chân hắn có một vệt đỏ dài, hơi sưng phù. Làn da nhìn sáng trong, chỉ cần chạm nhẹ là có thể chảy máu, vết thương kéo dài từ bắp chân đến đùi, nhìn thấy mà vô cùng ghê người.
"Tôi bất quá là nhắc hắn dọn đi sớm để tránh lúc đó xảy ra cảnh khó coi. Tên này lại lén đánh lén sau lưng, khiến tôi ngất xỉu! Làm sao, suýt nữa bị sét đánh chết nên lá gan cũng lớn, hắn còn dám gϊếŧ người?"
Bạch Sanh nhìn vết đỏ kia, cảm giác không ổn trước đây lại trỗi dậy.
Đây tuyệt đối không phải vết thương do gậy gộc gây ra, mà giống như bị roi đánh mạnh, có thể làm gãy xương.
Từ việc trộm đồ đến đánh người, cảm xúc của đám đông càng kịch liệt, mồm năm miệng mười họ lao vào Bạch Sanh, tựa hồ là muốn trực tiếp đem người đánh tới.
Trong tiếng tạp thanh hỗn loạn, có tiếng của một phụ nữ nôn nóng lên tiếng, "Tôi nghĩ chúng ta nên bình tĩnh một chút, sự tình còn chưa biết rõ mà... ..."
Nhưng hoàn toàn là không một ai nghe cô.
Ngón tay dài nhọn gần chạm vào mặt Bạch Sanh, đồng tử hắn phản chiếu gương mặt dữ tợn của Trương Xa, nhưng ngay sau đó, mặt hắn vặn vẹo vì sợ hãi.
Trương Xa bị một cây gậy dài đột nhiên mọc lên từ mặt đất đánh văng ra, cơ thể hắn vẽ một đường cong trên không rồi rơi mạnh xuống đất.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của hắn, đám đông bấy giờ mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra vừa rồi, hét lên.
"A a a! Cứu mạng!"