Chương 4: Dị biến

Bạch Sanh vừa mới bước ra khỏi cửa thì đột nhiên, trước khi hắn kịp nhìn rõ bên ngoài, trên lầu liền bắt đầu kịch liệt lây động. Những bức tường rung chuyển mạnh mẽ, thậm chí cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy những vết nứt xuất hiện.

Trải qua vừa rồi một chuyến kia thân thể vốn dĩ đã yếu giờ càng suy yếu thêm vài phần, lại là một trận kịch liệt lay động, vấp phải đồ vật dưới chân, Bạch Sanh trực tiếp bị ném tới khung cửa sổ phía trên.

Sự va chạm mạnh mẽ đè sâu vào ngực hắn, tức khắc gây ra cảm giác tanh ngọt bên trong khuôn miệng, bị hắn gắt gao cố gắng nuốt trở vào.

Cánh tay cảm nhận rõ ràng cảm giác bị vật cứng đâm chúng gây khó chịu, không đau nhưng hơi thở càng trở nên khó khăn chút.

Bạch Sanh không thể không hơi hơi mở miệng, hít mấy hơi thở thô ráp, trước mắt mông lung dần dần mới nhận ra được cảnh vật xung quanh một cách rõ ràng.

Địa chấn à?

Bạch Sanh chống thân thể bước nhanh hướng về phía cửa lầu thang, chân cẳng mềm oặt, hắn lại nửa điểm không dám thả lòng cảnh giác.

Mặc dù hiện tại hắn không có gì so với Bảo Khí Độ Kiếp kỳ nhục thể, nhưng nếu bị chôn sống trong căn nhà này, sợ là sẽ bị đồng môn trước kia cười chết.

Khi đến gần cửa thang lầu, cảm giác địa chấn đã trở nên mạnh mẽ đến nỗi không thể đứng yên. Trên đỉnh của trần nhà, rạn nứt đá không ngừng rơi, có vẻ như căn nhà rách nát lâu năm này thật sự là muốn ngã gục đến nơi.

Bạch Sanh một tay chống tường, cơ thể hơi nghiêng, muốn tận lực nhanh chóng vượt qua các tầng thang lầu này.

Nhưng hắn còn chưa kịp nhất chân, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng khóc mỏng manh vang lên.

Hắn nhanh chóng quay đầu lại, còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác.

Rốt cuộc toàn bộ tầng 5 chỉ có một mình hắn ở lại, những người khác không biết vì lý do gì mà đã rời khỏi tầng này.

Ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua hành lang trống trải, mơ hồ nhìn thấy dưới đống đá sụp xuống lộ ra một đoạn quần áo màu đen.

Sau đó tiếng khóc lần nữa vang lên, rất nhỏ và non nớt vô cùng.

Lúc này mặt trên trần nhà hỗn loạn, mấy hòn đá vẫn rơi xuống liên tục, gần như sắp lấp đầy chỗ đó.

Bạch Sanh hoàn toàn không rãnh lo lắng về thân thể mình, thậm chí hành động còn nhanh hơn lý trí. Hắn lao tới, vượt qua đống đá vụn đang rơi xuống từ trần nhà.

Tảng đá phiến này rất lớn cũng rất nặng, tạo thành một góc tam giác với chân tường, hắn thử nâng nó lên nhưng không làm nó nhúc nhích được chút nào.

Bạch Sanh nhắm mắt, đại não nhanh chóng suy nghĩ.

Vừa rồi mạnh mẽ khi hấp thụ linh khí hắn liền phát hiện, hắn công pháp không có vấn đề, vẫn có thể vận chuyển, chỉ là cơ thể này đã vỡ nát bên trong. Không có linh căn đã đành, kinh mạch còn bị hao tổn yếu ớt đến mức khủng khϊếp.

Linh khí nhập thể chẳng khác nào tưới nước vào cát, không giữ lại được gì, chẳng chứa đựng được khỉ gì.

Huống chi, kinh mạch yếu ớt như vậy không thể chịu đựng được linh khí tinh thuần, tốt quá hóa dở, gây phản tác dụng lên cơ thể, chính là nguyên nhân khiến hắn hộc máu.

Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận và điều động thiên địa linh khí. Nếu chỉ đơn giản là thu hút nó về đây, rồi dùng thân thể mình làm vật dẫn tạm thời, tựa như vẽ bùa...

Bạch Sanh chậm rãi vận chuyển linh khí, ức chế bản năng hấp thu, mà là đem nó ngưng tụ ở lòng bàn tay, khiến cả bàn tay bao phủ trong một lớp ánh sáng mỏng manh màu trắng.

Tảng đá lớn và nặng nề từ từ được hắn nâng lên, lộ ra phia dưới là một hài tử, mặc một chiếc váy đen nhỏ, trên mặt còn treo nước mắt, miệng khẽ mở nhìn chằm chằm vào Bạch Sanh, mắt cũng không hề chớp.

"Phanh" một tiếng vang lớn, hòn đá bị Bạch Sanh ném xa ra ngoài, rơi xuống đất nháy mắt lại thành một đường kẽ hở.

Bạch Sanh nắm chặt tay, kiềm chế sự run rẩy, rồi bế đứa trẻ lên nhanh chóng chạy xuống lầu. Vừa xuống được một tầng thì gặp mẹ của hài tử này, trên mặt còn dính vết máu, có vẻ như đã vội vàng vượt qua đống đá vụn để chạy lên.

"Viện Viện!" Nàng thê lương mà kêu một tiếng, nhào tới, run rẩy tiếp nhận hài tử.

"Cẩn thận!" Nữ nhân này rõ ràng đang hoảng loạn và vui sướиɠ tìm lại được con, nên không chú ý đến nguy hiểm. Bạch Sanh kéo họ vào sát tường, tránh được một viên đá rơi từ trên trần xuống.

"Nơi này nguy hiểm, trước phải đi xuống đã." Hắn lôi kéo hai người đi xuống bên dưới. Dưới chân cầu thang đã có nhiều người tụ tập, có người chỉ kịp khoác vội chiếc áo khoác, run lên vì gió lạnh.

Chỉ trong chưa đầy một phút, chấn động dừng lại. Sau khi đợi một lúc để xác định không có dư chấn, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Sanh nhìn chằm chằm vào bức tường đã rạn nứt rõ ràng, mày nhíu chặt, hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cảm giác bất an không hề tiêu tán nửa phần.

Khi hoàn hồn lại, hắn nhận ra mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

Đó là một ánh mắt nói không nên lời vô cùng phức tạp, chứa đựng sự bài xích, chán ghét, sợ hãi, tránh còn không kịp........

Chủ nhân của cơ thể này trước đây đã làm điều gì xấu?

Thoạt nhìn nhân duyên thật sự không tốt chút nào.

Người phụ nữ kia dường như muốn nói lời cảm ơn hắn, môi ngập ngừng một chút, chung quy không thể nói ra lời nào. Cô để lại hai chữ không tiếng động, ôm đứa trẻ nhanh chóng đi vòng ra phía sau căn phòng. Tiểu cô nương lại cười tươi vẫy tay với hắn, cao giọng nói: "Cảm ơn anh, anh, hẹn gặp lại!"