Phong cảnh mấy trăm năm, trước nay chỉ có người khác kính sợ hắn, lần này đột nhiên trở thành một người gánh món nợ khổng lồ, thiếu tiền không ai giúp, trong lòng khó chịu không thể dễ dàng vượt qua.
Huống chi tu sĩ luôn chú trọng nhân quả, nếu hắn chiếm thân thể này mà được cơ hội trọng sinh dính vào "Nhân", thì dù vô luận là bệnh tật hay món nợ khổng lồ này đều là "Quả" của hắn, tất nhiên phải do hắn gánh vác.
Bằng không dù giải quyết được vấn đề thân thể, mà cố ý tránh né món nợ này, cũng chắc chắn sinh ra tâm ma, đời này sẽ vô pháp khả năng phi thăng, thậm chí cảnh giới cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Bị buộc bất đắc dĩ, Bạch Sanh chỉ có thể cẩn thận nghiên cứu quy trình phát sóng trực tiếp, sau đó vui sướиɠ phát hiện, kỳ thật cái gọi là toàn thời gian phát sóng chỉ có hạn chế về thời gian, không có yêu cầu về nội dung!
Cho nên chẳng sợ hắn đã tọa tu luyện, chỉ cần mở ra là được, cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Nhiều nhất bất quá là nội dung chất lượng không hấp dẫn, không thu hút được fan, nhưng hiện tại hắn không có ý định tính toán kiếm tiền từ việc này, cho nên không sao cả.
Huống chi để thích ứng với nhu cầu đặc thù của một số streamer, hệ thống còn cung cấp một loại cầu phát sóng trực tiếp tự động che khuất khuôn mặt.
Nói cách khác, dù hắn có phải đi làm nhiệm vụ, chỉ cần làm thứ này theo dõi, đủ thời gian phát sóng là được.
Nhưng thật ra đây là một biện pháp rất nhanh và tiện lợi.
Bạch Sanh tìm kiếm hồi lâu, lục tung cả đống đồ vật lộn xộn mới tìm được quả cầu nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Khi hắn hoàn toàn thu xếp xong, phòng của hắn giống như một căn mẫu nhà trưng bày, không có bất kỳ đồ vật thừa thãi nào, chỉ là có cảm giác rất ấm áp.
Khi hắn mở cửa, đã bị đám người chen chúc đầy cả hành lang chặn lại, từng đôi mắt hỗn tạp lo lắng, bất an, và sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu không phải vì thân phận hiện tại của hắn, có lẽ họ đã xông vào.
"Cậu nhất định phải dọn đi sao? Trước đây ở đây cũng lâu rồi, mọi người đã quen thuộc nhau, nếu là vì thái độ của tôi làm cậu cảm thấy không thoải mái, tôi xin lỗi cậu, đừng chấp nhất với tôi, tính cách của tôi chỉ là miệng lưỡi thôi. Lần trước thật sự cảm ơn cậu..."
Trương Xa cao to đứng đầu, trán hắn gần chạm vào khung cửa, cơ bắp cuồn cuộn, rất có cảm giác áp bách.
Chỉ là hiện tại trên khuôn mặt đầy vẻ nôn nóng và hối hận, còn có vài phần cẩn thận lấy lòng.
Ngày đó, hắn là người đầu tiên bị dây thường xuân công kích, nếu không có Bạch Sanh, hiện tại chân hắn vẫn còn bị thương.
Khi hắn vừa mở miệng, những người khác cũng bắt đầu mồm năm miệng mười bày tỏ ý kiến của mình.
"Đúng vậy! Chúng tôi còn góp vốn trang hoàng một chút, cảm thấy khó coi sao? Không thích phong cách này thì có thể đổi sang kiểu khác, hiện tại căn phòng này đã là đẹp nhất rồi..."
"Đó là vì trước đây chúng tôi muốn đuổi cậu đi sao? Chúng tôi thật sự không có cách nào khác, lúc đó tình huống là..."
"Chúng tôi thật sự biết sai rồi, cậu đừng dọn đi được không..."
Mọi người tranh nhau bày tỏ ý nghĩ của mình, vì nhiều người nên khá kích động, nghe giống như đang cãi nhau, nháo đến nổi Bạch Sanh bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, hành lang lập tức trở nên yên tĩnh.
"Trước hết, cảm ơn tất cả mọi người, tâm ý thì tôi nhận, nhưng việc dọn đi là vì khoảng cách quá xa, không có nguyên nhân nào khác. Còn về chuyện trước đây..." Hắn ho nhẹ, mọi người tụ tập lại một chỗ, không khí loãng làm hắn cảm thấy càng thêm không thoải mái.
Tầm mắt đảo qua từng khuôn mặt đầy mong đợi, trấn an nói, "Trước đây tôi không phải bị thương ở đầu sao, rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, mọi người cũng đừng để ở trong lòng."
Mọi người hai mắt nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn muốn nói thêm điều gì, nhưng dường như không có lý do gì để khuyên thêm.
Người mặt dày nhất cũng không biết nói gì hơn.
"Anh, cái này cho anh nè, ngọt lắm." Cô bé mà hắn đã cứu trước đó chen vào giữa đám đông. Không hiểu sự ngại ngùng của người lớn, cô bé mở cặp sách nhỏ, bên trong có hai quả táo đỏ rực.
Bạch Sanh cười nhận lấy, vươn tay xoa đầu cô bé, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi mọi người, "Mọi người đi theo tôi."
Hắn dẫn mọi người dừng lại trước cổng lớn, yêu cầu nhân viên hỗ trợ chuyển nhà vì lý do bảo mật cá nhân cũng đậu xe ở xa xa, chờ hắn ra hiệu mới tiến lại gần, để trống một khoảng đất lớn.
Trên mặt đất vẫn còn dấu vết của trận chiến trước đây, với những vết nứt cùng hố. Bạch Sanh tùy tiện chọn một cái hố, móc ra từ túi một hạt giống màu xanh lục thả vào đó.
Sau đó lại cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu lên hạt giống.
Mọi người vẻ mặt tò mò mà nhìn hắn, không biết là đang làm cái gì.
Nhưng ngay sau đó, dây leo màu xanh lục phóng lên cao, nhanh chóng sinh trưởng, chỉ trong vài giây đã biến thành hình dáng đáng sợ dữ tợn như trước, hoàn toàn bao vây Bạch Sanh.
Mọi người nhịn không được mà hét lên, xô đẩy nhau định chạy trốn, còn chưa kịp hành động thì dây đằng màu xanh lục đã tự động tách ra, để lộ thanh niên ở giữa.
Ngoài quần áo hơi lộn xộn như bị thứ gì đó quấn qua, hắn không bị thương chút nào.
Trương và mọi người nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt khϊếp sợ, miệng há hốc, hoàn toàn phản ứng không kịp.nào
Bạch Sanh vất vả lắm mới làm dịu những sinh vật bướng bỉnh này, trong tay nhéo một dây mây mảnh khảnh, ôn tồn dặn dò chúng không được quấy rối. Dây mây rất nhân tính hóa mà vặn vẹo thân mình, ý đồ định quấn lấy hắn lần nữa.
Cho đến khi bị Bạch Sanh nhẹ nhàng bấm vào rễ, nó mới ngừng lại, lá cây cụp xuống, để lộ ra vài phần ủy khuất.
Bạch Sanh nới lỏng lực tay một chút, cảm thấy có chút buồn cười.
Từ ngày nhặt được viên hạt giống này, hắn luôn dùng linh lực nuôi dưỡng, giờ lại hấp thu tinh huyết của hắn, cộng thêm linh khí dồi dào, linh trí của nó đã trưởng thành hơn, khoảng chừng thông minh như đứa trẻ ba bốn tuổi.
Nó đặc biệt nhạy cảm với hơi thở của Bạch Sanh, phỏng chừng coi chính mình là con của hắn, nên mới có thể dính người như vậy.
Bạch Sanh chỉ vào tòa nhà cao tầng đã bị phá hủy hoàn toàn do trận chiến trước đó, "Đi, lấp đầy tất cả các khe hở và góc cạnh kia lại."
Dây thường xuân không tình nguyện, cọ cọ trên cánh tay hắn, rồi đột ngột mềm oặt xuống.
Giả chết.
Bạch Sanh không bị sự đáng yêu của nó đánh lừa, vẻ mặt nghiêm túc, "Chính mình gây ra họa, phải tự mình giải quyết."
Giọng điệu không thương lượng.
Thấy giả vờ không hiệu quả, cũng biết rõ tính cách của hắn, dây thường xuân cọ thêm một hồi, rồi miễn cưỡng buông hắn ra, che phủ một khoảng trời lớn và rơi xuống.
Dưới ánh mắt kinh tụng của mọi người, dây leo hướng về tòa nhà, cành mềm dẻo leo lên các khe nứt, rễ cây bám xuống, lấp đầy những hố đất do lần trước gây ra.
Chỉ trong giây lát, liền đem hết thảy được phục hồi như cũ, cành lá xanh mướt phủ kín tường, trông không có chút nào tính công kích.
Sau đó dây leo xoay mình, hướng Bạch Sanh lấy lòng mà vũ vũ.