CHương 17

Bạch Sanh nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, có chút không hiểu, cũng đưa tay ra vỗ nhẹ vào lòng bàn tay người kia, kiêu căng gật đầu.

Ninh Trạch cười, thu tay lại, quay người dẫn hắn đi làm thủ tục, lại nhắc đến vấn đề khiến hắn rối rắm cả một đêm, "cho nên rốt cuộc anh đã làm thế nào? Thuyết phục họ ra sao? Nói cho tôi biết đi.”

Bạch Sanh nhìn đôi mắt tò mò nhưng chân thành đó, rồi dời tầm mắt, bình tĩnh nói, “đại khái là do thiên phú bẩm sinh?”

Ninh Trạch bất ngờ, đây không phải là đáp án hắn mong đợi. Rốt cuộc, Bạch Sanh có gương mặt không biết nói dối và dáng vẻ ốm yếu, làm người khác không nỡ trách móc nặng nề.

“Nhưng ngươi chưa thức tỉnh…” Ninh Trạch lúng túng nói, điều này quá giả rồi đi?

Ít nhất cũng có lệ cho hắn một đáp án nghiêm túc hơn chút chứ? Mệt hắn còn mong đợi cả ngày.

“Khụ khụ…” Bạch Sanh ho khan hai tiếng, trông càng thêm yếu ớt, “Thật ra… Anh hẳn là cũng biết, tôi không còn sống được bao lâu, có lẽ là do di chứng của bệnh này đi.…”

Hắn nghiêm trang nói bậy bạ, cố tình ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn, khiến Ninh Trạch không khỏi cảm thấy vài phần tội lỗi.

Tình huống của hắn đã bị điều tra kỹ lưỡng, Ninh Trạch ở địa vị này tự nhiên biết rõ nội tình. Bây giờ, thật sự cảm thấy hối hận vì đã chọc vào chỗ đau của người khác.

“À, thủ tục này rất đơn giản, sau này sẽ có người giải thích chi tiết cho anh.” Ninh Trạch nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, cứng rắn nói, “Chúng tôi nơi này có chuyên môn phân phối chung cư, còn cử người giúp anh chuyển nhà, có nhu cầu gì, anh cứ nói với họ.”

Nói xong, hắn không dám nhìn Bạch Sanh thêm lần nữa, vội vàng cúi đầu đi nhanh.

Bạch Sanh khẽ cười, người này thật thú vị.

Thủ tục nhập chức thực sự không phức tạp, chỉ cần lấy dấu vân tay và mẫu máu của hắn để ghi vào cơ sở dữ liệu, thuận tiện lưu trữ thông tin liên lạc, tiến hành network [1] phong ấn, bảo mật cao, yêu cầu cần thủ tục đặc thù mới có thể xem xét.

Tất cả ổn thỏa chỉ mất khoảng hơn nửa giờ. Sau đó, đưa cho hắn một tờ thông tin để ký tên xác nhận. Bạch Sanh nhìn quét đọc nhanh như gió, nhưng dừng lại ở một chỗ.

Trên đó viết, “Có tiền án không: Đã từng cố gắng gϊếŧ người, bị phán 20 năm tù, sau được thả sớm do tình trạng sức khỏe.”

Gϊếŧ người?

Bạch Sanh hơi nhíu mày, hắn hoàn toàn không có ấn tượng về chuyện này, không ngờ tới cuộc sống của chủ nhân cơ thể này lại phức tạp đến vậy.

Hắn dường như chưa tới hai mươi tuổi đi?

Bạch Sanh trầm mặc xác nhận thông tin, tâm trạng nặng nề, dường như có thêm một chút suy đoán về vụ tự sát của cậu thiếu niên này.

Một nhân viên nam lái xe, đưa hắn về chung cư, và chuẩn bị giúp hắn đóng gói hành lý.

Dưới lầu rải rác vài người hàng xóm không mấy quen biết, khi nhìn thấy chiếc xe huyền phù, cả đám kéo đến, nhìn thấy Bạch Sanh, càng thêm phấn khích.

"Cậu cuối cùng đã về rồi? Bên kia thế nào? Có đẹp không, có phải có rất nhiều thiên phú giả lợi hại không?"

"Ai, Bạch Sanh đã trở lại, mọi người ra đây nào!"

"Cậu có phải về nhà không? Đi đi, tôi đưa cậu về!"

Một đám người mồm năm miệng mười vây quanh Bạch Sanh, tranh giành vị trí gần nhất bên cạnh hắn, thậm chí suýt đánh nhau.

Bạch Sanh chỉ biết cười khổ, cố gắng trèo lên trên, tiếng ồn ào khiến hắn đau đầu, hoàn toàn không thể chen lời.

Mãi cho đến tầng 5, hắn dừng lại trước cảnh tượng trước mắt, nhìn quanh một vòng, thiếu chút nữa nghĩ mình đã đi nhầm tầng.

Chỉ thấy tường xi măng thô sơ được trát phấn trắng, diện tích chỉ giới hạn trong gian phòng của hắn, mà lối đi vẫn giữ nguyên phong cách thô sơ, ngay cả Từ Thành cũng chỉ chú trọng trang trí trong nhà mình, không quan tâm bên ngoài.

Cánh cửa cũ nát đã biến mất, thay vào đó là cửa chống trộm màu đỏ tươi đẹp.

Khi đẩy cửa vào, cảnh tượng trước mắt khiến người ta ngạc nhiên. Sàn gỗ mới trải phản chiếu ánh sáng mềm mại, đèn góc tường tỏa ánh sáng cam ấm áp, cửa sổ có một bàn học mới tinh, đặt chiếc máy tính từng bị vứt bỏ.

Một bên giường không còn là những tấm ván gỗ tạm bợ, thay vào đó là đệm cao su mềm mại với chăn tơ ngỗng mới và gối êm, trông rất thoải mái.

Đồ đạc cũ của nguyên chủ trước cũng được dọn dẹp sạch sẽ, xếp gọn gàng dựa tường, căn phòng gọn gàng, tươi mới và sạch sẽ, không thua kém gì nhà của Từ Thành.

"Cảm giác thế nào?" Từ Thành khoanh tay dựa vào cửa, "Để cảm tạ cậu đã cứu mạng trước đây, đại gia góp vốn làm cho cậu đấy."

Tuy rằng thời gian gấp rút, nhưng với sự đồng lòng của mọi người, hiệu quả vẫn rất khả quan.

"Cảm ơn." Bạch Sanh biểu tình nhu hòa, "Mọi người đều không dư dả, không cần phải tốn kém như vậy."

"Đúng vậy, cho nên phần lớn tiền là của tôi, cậu phải nhớ kỹ." Từ Thành nói, lời tuy vậy nhưng ánh mắt trêu chọc không thể che giấu.

Nếu không phải Bạch Sanh đã giải quyết đám biến dị đằng, căn phòng này mà Từ Thành đã tốn bao tâm huyết sửa sang cũng không thể giữ nổi. Hắn đã dồn hết tài sản tích lũy nửa đời để mua căn nhà này, trừ khi trời sập, không ai có thể khiến hắn từ bỏ nó!

Đó là điểm khác biệt giữa hắn và những người khác.

Họ chỉ ở nhờ, cùng lắm là tìm một nơi che mưa chắn gió, sống ngày nào hay ngày đó, ăn bữa hôm lo bữa mai, chỉ có thể nói miễn cưỡng sống tạm.

Trong hoàn cảnh gian nan như vậy, họ vẫn gom góp tiền để làm chuyện này.

Mặc dù phần lớn xuất phát từ lấy lòng, nếu giữ được người như Bạch Sanh, sự an toàn của họ sau này sẽ được đảm bảo.

Nhưng ai cũng hiểu, nếu trở thành thiên phú giả, sao có thể chấp nhận sống trong cái khu ổ chuột này? Tuy nhiên, họ vẫn làm vậy, có lẽ cũng xuất phát từ chút tình cảm thật lòng.

"Cậu trở về để thu thập đồ đạc phải không." Từ Thành giải tán đám người tò mò xem náo nhiệt, rồi đóng cửa lại, bên tai rốt cuộc thanh tĩnh trở lại.

"Đúng vậy, nên thật xin lỗi. Đặc sự đã an bài chung cư ở khu vực chủ thành, thuận tiện hơn cho việc ra nhiệm vụ." Điều này không phải là lý do lấy cớ, việc di chuyển một lần trong ngày rất mất thời gian và các sự kiện khẩn cấp thì không thể chờ đợi. Đây cũng là lý do chính khiến họ bố trí nhà ở công vụ.

Bằng không mỗi lần có việc khẩn cấp mà đợi từng người từ khắp nơi trong nước đến thì chắc đã quá muộn.

"Tôi biết." Người đã bỏ vốn nhiều nhất cũng không tỏ ra bất mãn, mà bình tĩnh thể hiện tỏ vẻ lý giải, "Như đã nói, đây chỉ là tấm lòng của chúng tôi, việc ở hay không là do cậu quyết định, chúng tôi không có quyền can thiệp."

Bạch Sanh khẽ cười, con người này quả nhiên rất được lòng người.

Chờ Từ Thành cũng rời đi, Bạch Sanh bắt đầu thu thập "đồ của mình".

Thực sự, thứ cần mang theo không nhiều. Với tình trạng đặc biệt của hắn, nếu còn sống, sau này mọi chi phí ăn, mặc, ở, đi lại đều do đặc sự an bài, nói cách khác, những thứ này đều không cần thiết.

Thứ đáng giá duy nhất của nguyên chủ, có lẽ là cái notebook trên bàn kia.

Trước đó, hình như nguyên chủ có một công việc làm thêm, không tốn nhiều sức lực, có vẻ như là... chủ bá (streamer)?

Bạch Sanh mở máy tính, trong đầu xuất hiện những hình ảnh mờ mịt của nguyên chủ. Một vài giao diện tự động bật lên, đập vào mắt là những video hát múa sôi động, trang phục thì... khá hở hang.

Bạch Sanh mím môi, dời tầm mắt, đóng nắp máy tính lại, ho nhẹ một tiếng, vành tai có chút phiếm hồng.

Thực ra, những thứ này không cần phải thu thập ngay, vẫn nên kiểm tra lại một chút...

Khi tất cả đồ đạc đã được sắp xếp xong, chỉ đủ chứa trong một chiếc túi nhỏ. Lúc Bạch Sanh định nhét cả máy tính vào túi, máy truyền tin trên cổ tay đột nhiên vang lên một tiếng báo.

"Hệ thống nhắc nhở: ngài đã bảy ngày không phát sóng trực tiếp và không gửi giấy xin nghỉ, đây là lần cảnh cáo thứ ba. Để duy trì quyền lợi của trang web và thúc đẩy sự sáng tạo của chủ bá, nếu không phát sóng trực tiếp trong vòng 24 giờ tới, hệ thống sẽ tạm thời khấu trừ toàn bộ tiền thưởng và lương tháng này theo hiệp nghị."

"Có lẽ còn sẽ có tương quan trừng phạt, thỉnh ngài cần phải coi trọng và tiếp tục nỗ lực. Nếu công việc không đạt yêu cầu, có thể bị khấu trừ tiền lương và thậm chí mất việc nga ~"

Đây là có ý gì?

Bạch Sanh lăn qua lộn lại mà nhìn hai lần cũng chưa thấy hiểu.

Nhớ tới vừa rồi trên máy tính tự động mở ra mấy cái giao diện, hắn cố nén lại cảm giác xấu hổ một lần nữa nghiên cứu, mất không ít thời gian mới hiểu quy tắc liên quan.

Bình quân một ngày phải phát sóng trực tiếp không thể ít hơn sáu giờ, nếu không đạt yêu cầu trong chu kỳ nội bổ túc tiếp theo, một tháng chỉ có một lần cơ hội xin nghĩ.

Nếu không thể phát sóng trực tiếp đủ thời lượng mà không xin nghỉ, lần đầu tiên sẽ bị cảnh cáo khấu trừ tiền thưởng và thưởng; lần thứ hai bị cảnh cáo sẽ khấu trừ tạm nửa lương, lần thứ ba sẽ bị khấu trừ toàn bộ lương tháng?

Mà công việc không đạt yêu cầu còn có thể dẫn đến mất việc?

Bạch Sanh: ?!

Hắn tỉ mỉ đọc lại mấy lần, nhận ra rằng hắn chưa từng trải qua điều này, rõ ràng cảm giác quy định này không có đạo lý.

Trước kia hắn ngẫu nhiên chọn lựa vào Phàm Nhân Giới, những người làm địa chủ không đặt ra điều kiện khắc nghiệt như vậy.

Hơi có chút bá vương, khắt khe hơi nhiều.

Hơn nữa chờ hắn chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ khẳng định khắp nơi bôn ba, phải tìm cách giải quyết vấn đề làm sao có thể phát sóng trực tiếp ít nhất sáu giờ một ngày!

Vì thế Bạch Sanh đã nghiên cứu nửa ngày để hiểu được cách giải quyết, nhưng điện thoại vẫn không ngừng đổ vì nguyên chủ số liệu phát sóng trực tiếp không đủ, mà vì đạt được càng nhiều đề cử, hắn một hơi đã ký 5 năm hợp đồng.

Nếu muốn chấm dứt hợp đồng trước hạn, ngoài việc bị khai trừ khỏi các đề cử và bị phạt tiền vi phạm hợp đồng, hắn sẽ phải trả một khoản tiền khổng lồ hơn trăm vạn.

Vì thế, hắn phải nghĩ ra một cách để xử lý tình thế này!

Dù nói nợ nhiều không áp thân, nhưng hắn thật sự không thể thiếu càng nhiều tiền nữa a!

___HẾT CHƯƠNG___

[ CHÚ THÍCH ]

1: "Network" là một thuật ngữ có thể được hiểu theo nhiều cách khác nhau tùy thuộc vào ngữ cảnh:

• **Mạng máy tính (Computer Network)**: Đây là một hệ thống các máy tính và thiết bị phần cứng được kết nối với nhau để trao đổi dữ liệu và tài nguyên. Ví dụ: mạng internet, mạng LAN (Local Area Network), mạng WAN (Wide Area Network).

• **Mạng xã hội (Social Network)**: Là các nền tảng trực tuyến cho phép người dùng tạo hồ sơ cá nhân, kết nối, chia sẻ thông tin và tương tác với nhau. Ví dụ: Facebook, Twitter, LinkedIn.

• **Mạng lưới (Network)** trong kinh doanh hoặc xã hội: Đây là một hệ thống các mối quan hệ giữa các cá nhân hoặc tổ chức, nơi mà các bên có thể hợp tác, chia sẻ thông tin và tài nguyên vì lợi ích chung.

• **Network (trong ngành truyền hình)**: Là hệ thống các kênh truyền hình, đài phát thanh, và các phương tiện truyền thông khác liên kết với nhau để phân phối nội dung đến khán giả.

• **Neural Network**: Trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo và học máy, đây là một hệ thống các thuật toán được thiết kế để nhận diện mẫu và học từ dữ liệu, mô phỏng hoạt động của bộ não con người.