Đôi mắt sắc bén của gã nhìn chằm chằm vào Bạch Sanh, áp lực từ cái nhìn đó rất lớn, mấy người xung quanh bắt đầu xì xào, tầm mắt chứa đầy sự châm chọc và khinh thường.
Kẻ đυ.c nước béo cò như hắn, bọn họ thấy cũng không ít.
Bạch Sanh giữ vẻ mặt bình tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi khí thế của người đàn ông và thái độ của những người khác. Sự điềm tĩnh của hắn khiến Ninh Trạch chú ý nhìn nhiều lần.
Cũng không biết là thần kinh lớn đến mức nào, nhìn thật sự rất có bản lĩnh.
"Ngay từ đầu tôi đã nói tôi không thức tỉnh, chỉ là có một ít năng lực đặc thù thôi." Bạch Sanh nhẹ nhàng nói, nói lớn làm cho ngực đau và khó thở, cho nên hắn hiện giờ nói chuyện đều là chất giọng nhỏ nhẹ.
"Đặc thù năng lực gì?" Gã mở miệng hỏi, mày hơi nhíu, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Bạch Sanh không muốn tranh cãi nhiều, việc nói chuyện khiến hắn mệt mỏi, con không bằng trực tiếp trình diễn cho họ xem.
Hắn lật bàn tay, lộ ra một cây cỏ nhỏ tươi mới.
Đó là cây cỏ mà hắn đã hái trong khu vực nghỉ ngơi.
Thế giới này có độ dày linh khí thật sự là quá cao, dường như không có sự phân chia rõ ràng giữa khu vực bình thường và khu vực người tu tiên, mà những người này sống trong môi trường đó mà không hề nhận ra, điều này khiến người khác vừa đố kỵ vừa hâm mộ.
Khó trạch khi kiểm tra đo lường thức tỉnh có thể làm mỗi năm một lần. Đắm chìm trong môi trường như vậy, việc sinh ra linh căn sau này không phải là điều không có khả năng.
Dường như một cây cỏ nhỏ bình thường như thế này lại ẩn chứa một chút ít linh lực, tuy rằng không đủ để biến dị, nhưng có thể làm cây mọc tốt hơn, duy trì chu kỳ sống lâu dài.
"Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Chúng tôi không có thời gian ở đây nghe cậu nói nhảm, nếu cậu không có tin tức xác thực để cung cấp..." Người đàn ông đen mặt xuống, đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng giọng nói bỗng nhiên im bặt.
Chỉ thấy cây mầm xanh đó, bị Bạch Sanh kẹp giữa hai ngón tay, không biết hắn làm cái gì, tiếp theo nháy mắt trở nên khô héo, lá cây rũ xuống, mềm oặt nằm trên mu bàn tay hắn.
Giống như đã bị phơi khô nhiều ngày, vô sinh cơ [1].
"Chuyện này là sao? Ngươi rốt cuộc..." Người đàn ông lắp bắp nói, sau đó không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt, tiếng kinh hô trong phòng phát ra hết đợt này đến đợt khác.
Bạch Sanh câu môi cười cười, hai ngón tay xoay cây cỏ nhẹ nhàng vài vòng, vừa rồi cây cỏ nửa sống nửa chết bỗng nhiên toả sáng sinh cơ, thậm chí còn cao lên vài phần, trông khỏe mạnh hơn trước không ít.
Để tránh họ nghi ngờ, Bạch Sanh trực tiếp ném cây tiểu thảo qua cho họ, rơi xuống trước mặt người gã ông trên bàn, sau đó nhẹ nhàng phủi tay, vẻ mặt hờ hững.
Chỉ cần có linh lực, việc này đối với hắn không khó khăn gì.
"Chuyện này... không có khả năng..." Người đàn ông khàn giọng, đôi mắt đỏ ngầu, cẩn thận nâng cây tiểu thảo, dù nhìn từ màu sắc hay độ ấm, nó đều vô cùng tươi sống, không phải là sử dụng đạo của làm vài thao tác thủ thuật che mắt.
Này rõ ràng là kỹ năng thiên phú của mộc hệ thiên phú giả, nhưng thường chỉ có thể thúc sinh mà thôi, hắn chưa từng thấy ai có thể cướp đi sinh cơ.
Hơn nữa, Bạch Sanh rõ ràng chỉ là người thường, kiểm tra đo lường chưa bao giờ sai. Rốt cuộc là hắn dùng thủ đoạn nhỏ lừa họ, hay...
Hay là người thường cũng có thể có
năng lực đặc thù?
Nghĩ đến khả năng thứ hai, trong lòng gã như bốc lửa, nhưng rồi lại như bị tạt một chậu nước lạnh, chớp mắt lạnh lẽo ngay lập tức.
Quá trình biến dị và tiến hóa của nhân loại đã diễn ra hàng thập kỷ, người thường bị bỏ lại phía sau, chưa từng có ngoại lệ.
"Cậu nói đây là năng lực đặc thù sao? Chúng tôi lại cảm thấy không phải vậy. Cậu có thể thể hiện thêm năng lực nào khác không? Hay còn bản lĩnh nào khác?" Gã buông cây thảo xuống, nghiêm mặt nói.
Bạch Sanh thong thả mà chớp mắt, chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái hơn, "Tất nhiên là còn, nhưng mà..."
Hắn ngữ khí chậm rãi nhẹ nhàng, ánh mắt để lộ vài phần hài hước, "Tôi chỉ là người bình thường, ngoài chút tiểu xảo này thì không có gì đặc biệt. Nếu tôi thể hiện hết bây giờ mà các người không nhận tôi vào đặc sự làm, thì tôi chẳng phải là mệt mỏi vô ích à?"
"Cậu nghĩ chúng tôi sẽ lợi dụng năng lực đặc thù của cậu rồi sau đó không nhận người ấy à? Chúng tôi đặc biệt tuyển chọn các nhân tài ưu tú, chỉ cần có bản lĩnh thật sự thì sẽ được tôn trọng. Nhưng nếu chỉ muốn đυ.c nước béo cò..." Gã lạnh mặt nói một chuỗi dài, nhưng Bạch Sanh vẫn không tỏ ra thay đổi chút nào.
Bạch Sanh dường như hoàn toàn không bị khí thế uy hϊếp của gã làm cho sợ hãi, trái lại còn rất bình tĩnh, giống như thực sự có bản lĩnh.
Hắn biểu hiện như vậy thật sự không giống một người bình thường, cho nên khiến cho kết luận ban đầu trở nên không chắc chắn, cuối cùng chỉ có thể để Bạch Sanh ra về, nói rằng sẽ mở cuộc họp để tham khảo về tình huống của hắn.
Ninh Trạch là người đưa Bạch Sanh tới và cũng phụ trách đưa hắn trở về.
Dù nhìn bề ngoài trầm mặc, trên thực tế khóe mắt Ninh Trạch không rời khỏi Bạch Sanh, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi, "Nếu họ quyết định không chấp nhận anh, anh sẽ làm gì?"
Ninh Trạch cảm giác rằng chàng trai trẻ này, dù có vẻ yếu ớt, không phải là người dễ bị đe dọa. Điều này thể hiện rõ qua thái độ cách hắn đối diện với tình huống vừa rồi.
"Ừm..." Bạch Sanh cúi đầu, giả vờ trầm tư vài giây, rồi khẽ cười, "Nếu thế, tôi sẽ triệu hoán vài loài thực vật đáng yêu đêm nơi này đi chôn, anh cảm thấy sao?" Giọng hắn ngữ khí có hơi nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt lại không chứa nhiều ý cười.
Ninh Trạch cảm giác tim mình ngừng lại trong chốc lát, rồi bắt đầu đập kịch liệt. Hắn hít một hơi nói, "Cậu... Hề hước thật... Đây là đặc khu làm việc của thiên phú giả mà..."
"Tất nhiên là... nói đùa thôi." Bạch Sanh cười, "Tôi nào có bản lĩnh đó, tôi chỉ là... người bình thường."
Lời nói nghe nhẹ nhàng, nhìn vó vẽ hợp với gương mặt ma bệnh kia, nhưng lại ánh lên đôi mắt đen láy, lạnh lùng của Bạch Sanh làm cho hắn thêm thập phần thanh lãnh
Cỏn tưởng thật sự chỉ là thuận mồm đùa giỡn vài câu, lại như hắn thật sự sẽ không ngại mà muốn đem nơi này đi gỡ luôn cái móng.
Ninh Trạch thở phào, ý tưởng đó thực sự quá khùng, chỉ có thể chuyển chủ đề, "Thực ra tôi rất tò mò. Tôi nghe những người kia kể lại quá trình anh chế phục biến dị đằng, hẳn là rất nguy hiểm, anh rốt cuộc là làm bằng cách nào vậy? Vừa rồi trình độ đó chắc chắn không phải là toàn bộ thực lực của anh đúng không?"
Bạch Sanh không bị thuyết phục bởi thái độ có vẻ hữu hảo của Ninh Trạch, vẫn lặp lại câu nói cũ.
"Chờ tôi thông qua rồi tôi sẽ nói cho anh."
Ninh Trạch: "..."
Bởi vì tình huống đặc thù, họ không dám thả Bạch Sanh trở về ngay, còn hắn thì trong phong lớn ngủ không biết trời chăn mây gió gì trên chiếc giường xốp, từ khi hắn trọng sinh đến đây chưa thả lỏng được ngày nào, lại không biết rằng việc của hắn khiến người khác trằn trọc suốt đêm.
Trước đó, tên côn đồ bị Bạch Sanh dọa chạy không bỏ cuộc mà trở lại, nghe nói về dây đằng biến dị và việc Bạch Sanh bị đặc sự bắt đi. Hắn hoảng loạn trở về báo cáo cho lãnh đạo trực tiếp của mình.
Ý định làm cho Bạch Sanh thân bại danh liệt, sống không bằng chết, nhưng nếu hắn thực sự xoay người, thì chuyện sẽ ra sao đây?
Nhận được tin tức này, gã tức giận đập phá cả căn nhà, mà trên mặt đất tùy tiện chọn một cái mâm cũng bằng lương một năm của người thường.
Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, chiếu sáng đôi mắt đỏ rực và khuôn mặt vặn vẹo đầy dữ tợn của hắn, phá hủy vẻ đẹp trai vốn có, giống như một con ác quỷ đang ngủ đông trong bóng tối, chờ đem mục tiêu kéo vào địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Hắn tên là Trình Hạo, từng tra tấn Bạch Sanh đến mức gần chết, nhưng người đột nhiên tung tăng nhảy nhót, không chỉ sống như người bình thường mà còn có vẻ rất dễ chịu, điều này làm cho hắn không thể tiếp thu nổi.
Hắn rõ ràng nghe nói, Bạch Sanh chịu nhục tự sát, sau khi bị sét đánh thảm hại, những bức ảnh ấy đã làm hắn vui vẻ suốt mấy ngày. Hắn thậm chí đã dặn bệnh viện đuổi Bạch Sanh ra.
Nhưng từ hôm đó, mọi chuyện dường như vượt khỏi tầm kiểm soát.
Bạch Sanh, kẻ từng như con kiến mặc hắn tra tấn, giờ đây kiêu ngạo đuổi đi người của hắn. Điều này chẳng khác nào một cái vã vào mặt hắn?
Tên này...
Súc sinh đáng chết!