Bạch Sanh đối với kết quả này không quá ngoài ý muốn.
Theo những gì hắn đã suy đoán trước, kiểm tra này giống như kiểm tra đo lường linh căn, nếu không có linh căn thì không có tư cách tu luyện.
Mà cơ thể hiện tại của hắn lại là người thường, không có linh căn nên kết quả này là bình thường.
"Cảm ơn." Hắn quay lại, gật đầu với cô bé có vẻ mặt thất vọng.
Cơ thể này của hắn thực ra không tồi, nguyên bản của hắn và thân thể này tướng mạo có vài phần tương tự, chỉ là quá mức gầy, mặt không có thịt, hai má hóp lại, trông bệnh tật vô cùng.
Giọng nói ôn thanh tế ngữ [1], nháy mắt xua tan u sầu cùng trắng bệch trên khuôn mặt, trông có sức sống hơn.
Cô bé cảm thấy mềm lòng, thấp giọng an ủi, "Không thức tỉnh cũng đừng nản chí, lần sau có cảm giác lại đến. Rất nhiều người phải thử hàng năm, không phải chuyện nghiêm trọng gì."
Mặc dù biết hy vọng là mong manh, nhưng ai cũng muốn mơ giấc mơ trở thành nhân vật xuất chúng chỉ sau một đêm.
Bạch Sanh cảm ơn lần nữa rồi ra ngoài, vừa rồi sốt ruột đi kiểm tra, Từ Thành lôi kéo hắn đi gấp gáp, hiện tại có chút thở không nổi, trước mắt như muốn ngất tới nơi, hắn nhanh chóng tìm một bậc thang ngồi xuống.
Khi tầm nhìn rõ ràng hơn và tiếng ù tai biến mất, liền nghe thấy giọng nói uể oải của Từ Thành, "Sao có thể không thức tỉnh? Chúng tôi rõ ràng đã thấy năng lực của cậu mà? Kiểm tra này chưa từng lỗi bao giờ, chuyện này rốt cuộc là sao..."
Từ Thành so với hắn có vẽ chịu đả kích không nhỏ. Bạch Sanh nhẹ nhàng vỗ vai Từ Thành, chờ anh ta ổn định cảm xúc lại rồi hỏi liệu có cách nào khác không.
Từ Thành có chút khó xử mà nhìn hắn một cái, sau đó quyết định ăn ngay nói thật.
Đầu tiên tình trạng của Bạch Sanh tương đối nghiêm trọng, hắn thực sự là nợ quá nhiều, hơn nữa xã hội hiện tại rất chú trọng đến danh dự, với hắn hiện tại, người chưa trả hết nợ, danh dự gần như không còn giá trị.
Không chỉ không có ai cho hắn thuê nhà, nếu sinh bệnh cũng không thể vào viện, thậm chí việc ăn uống hàng ngày cũng trở thành vấn đề nan giải.
Một khi bị coi là người không đáng tin cậy và không có khả năng trả nợ, gần như chỉ còn lại kết cục khốn cùng và thất vọng.
Cho nên Từ Thành mới phá lệ nôn nóng giúp hắn như vậy. Khoản nợ lớn, lãi suất tăng lên mỗi ngày, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một con số khó có thể tưởng tượng.
Hơn nữa, hắn căn bản không có khả năng tìm được việc làm.
Không một đơn vị nào sẽ muốn một người mang món nợ khổng lồ. Dù hắn nợ tiền vì lý do gì, người này tồn tại chính là một rắc rối lớn, có thể bị chủ nợ tìm đến bất cứ lúc nào, thậm chí có thể bị xử lý một cách âm thầm.
Ai sẽ nguyện ý muốn mạo hiểm như vậy đâu?
Tiếp theo, dù có nhiều người làm công việc đặc thù, nhưng ngạch cửa rất cao.
Từ vài thập niên trước, sau một trận kinh thiên động địa, toàn bộ thế giới đã bắt đầu thay đổi rõ rệt.
Những động vật hiền lành trở nên hung dữ, không chỉ tấn công con người mà còn phát triển những khả năng đáng sợ, giống như những câu chuyện thần thoại về yêu quái. Thậm chí, ngay cả thương pháo [2] cũng không thể gây tổn thương trí mạng cho chúng.
Số lượng động vật vốn đã nhiều hơn con người mấy chục lần, huống chi ngay cả thực vật vốn luôn vô hại, cũng bắt đầu trở nên nguy hiểm, liên tục xâm chiếm nơi ở của con người làm tổ. Điều này tưởng chừng như sẽ dẫn đến tận thế cho nhân loại, cho đến khi những người có thiên phú xuất hiện.
Một số ít người được thần minh chiếu cố bắt đầu thức tỉnh, sở hữu những năng lực đặc biệt. Kết hợp với các tiến bộ khoa học kỹ thuật, mới miễn cưỡng đem cục diện ổn định.
Tuy nhiên, cái giá phải trả là họ hiện tại chỉ có thể sống trong những góc nhỏ đáng thương, xây dựng nên những thành trì an toàn với tường cao, giống như mua dây buộc mình.
Không chỉ phải đối mặt với sự xâm nhập từ các loài sinh vật nguy hiểm, mà họ còn phải tìm cách chủ động tấn công, giành lại lãnh thổ đã từng thuộc về con người, nhằm đạt được những chiến thắng lớn hơn.
Trong tình hình nguy cấp này, số lượng những người có thiên phú lại rất thưa thớt, chiếm chưa đến 1% dân số, nên vẫn cần rất nhiều người thường để hỗ trợ họ.
Đây chính là nguồn gốc của các công việc đặc thù, chi gian nhiệp cầu [3] cùng giữa người thường và những người thiên phú giả.
Những người có thể tham gia vào công việc này tự nhiên không phải là những người tầm thường. Trước tiên là những quân nhân được huấn luyện bài bản, có khả năng tuân thủ kỷ luật và năng lực cá nhân xuất sắc, phù hợp với các vị trí quan trọng.
Tiếp theo là những người có năng lực đặc biệt nhưng chưa thức tỉnh, có thể có sức mạnh vượt trội, trí nhớ xuất sắc, chỉ số thông minh cao, hoặc các kỹ năng quan trọng khác.
Đương nhiên, trước tiên họ cần một suất đề cử nội bộ, sau đó phải trải qua thí nghiệm mới có thể chính thức trở thành nhân viên chính phủ, với mức lương cao và ổn định, là công việc mà nhiều người mơ ước.
Cuối cùng là những người có phương pháp con nhà giàu, người như vậy vốn dĩ trong thời đại nào cũng không thiếu.
Hậu thuẫn gia tộc khổng lồ và tài lực của những người này cũng là yếu tố quan trọng đảm bảo sự vận hành của các cơ cấu, cho nên dù không muốn, nhưng cũng không thể ngăn chặn.
"Đặc sự làm có chế độ đãi ngộ tốt nhất, mỗi tháng lương tạm đều là gấp vài lần của chúng ta, hoàn thành nhiệm vụ còn có thêm thưởng. Cậu làm bất kỳ công việc nào khác đều không có thu nhập cao như vậy, huống chi..." Từ Thành lải nhải, tâm trạng cũng dần trở nên trầm lắng.
Rõ ràng, Bạch Sanh không có được điều gì từ những đặc quyền này, hắn dường như không nhìn thấy hy vọng nào.
Nghe xong, Bạch Sanh không có nhiều cảm xúc, những điều đó đối với hắn đều là chuyện nhỏ. Cùng lắm thì hắn tự tìm nhiệm vụ để làm, việc cấp bách hiện tại là tìm cách điều trị cơ thể này.
Hai ngày qua, mặc dù có thể do hắn đã tiêu hao quá nhiều sức lực trước đó, nhưng hiện tại đã suy yếu đến mức đi lại cũng khó khăn, này cũng không phải là dấu hiệu tốt.