Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độ Kiếp Thất Bại Ta Liền Ở Nhân Gian LiveStream Phi Thăng

Chương 12:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ra đây để đòi tiền, lại chẳng đòi được đồng nào, còn mất thêm mấy ngàn, thật là có tiền đồ.

Nếu chuyện này đồn ra ngoài, sau này làm sao mà sống nổi?

Bọn người đi hết, Từ Thành bước nhanh qua nhặt số tiền đó lên, ánh mắt dò hỏi nhìn Bạch Sanh, rồi quay lại phân phát cho những người xung quanh.

"Xin lỗi vì đã gây ra rắc rối trước đây. Lần sau họ đến, cứ bảo họ tìm tôi là được."

Không ai dám trả lời, cười gượng vài tiếng, nhận tiền rồi chạy đi.

Bạch Sanh và Từ Thành quay lại nhà, sau khi ngồi nghỉ một lúc để cơn choáng qua đi, Bạch Sanh hỏi vấn đề mà hắn vẫn luôn để ý, "Làm sao biết được tôi nợ bao nhiêu?"

Từ Thành bước tới, kéo cổ tay hắn lại. Trên cổ tay có một chiếc đồng hồ màu bạc, nghe nói mỗi người đều có trí não, sinh ra đã đeo.

Chiếc đồng hồ này lưu giữ mọi thông tin cá nhân, bao gồm bằng cấp, hộ khẩu, tình trạng hôn nhân, và tài khoản chi trả.

Thứ này không thể tháo ra, chỉ có cơ quan liên quan mới có dụng cụ đặc thù để xóa, nhưng may mắn là nó sẽ tự lớn lên theo người và có thể được đổi mới miễn phí khi trưởng thành.

【 Editor: Trước đó là Từ Thành Bạch Sanh xưng nhau bằng "anh tôi", giờ đổi thành "cậu - tôi" cho nó thân thiết hơn nhé♡ 】

Khi nhìn vào chuỗi số đỏ rực trên đồng hồ, ngay cả Từ Thành cũng trầm mặc.

"Là bao nhiêu?" Bạch Sanh tò mò hỏi, hắn không quen thuộc với loại hình biểu thị này, có vẻ như là phương thức đếm rất phức tạp.

"5000... ... 5800 vạn..." Từ Thành giọng khẽ run, rồi không kìm được mà hỏi, "Cậu đã làm gì mà có thể nợ nhiều như vậy?"

Hắn mới đầu nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là vài chục vạn, cùng lắm cũng không vượt quá mấy trăm vạn, này thực sự vượt xa mong đợi.

Nhưng Bạch Sanh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể không biết đây là một con số khổng lồ thế nào, điều này khiến Từ Thành nghẹn lời.

Hắn quên mất, người này mất trí nhớ.

"Đây là rất nhiều tiền sao?" Bạch Sanh tiếp tục hỏi, hắn không có khái niệm về tiền ở đây.

Từ Thành nuốt nước bọt, khó mà miêu tả biểu cảm khi nhìn Bạch Sanh, "Tôi là một kỹ sư bảo mật internet, chuyên giữ gìn sự vận hành của thiết bị này." Hắn chỉ vào chiếc đồng hồ trí não trên cổ tay Bạch Sanh, "Trong nhóm người thường, thu nhập của tôi là trung bình mỗi tháng khoảng hai vạn. Số tiền của cậu..." Hắn ho khẽ, giọng ách lại tiếp tục nói, "Tôi phải làm trong hai trăm năm, không ăn không uống."

Bạch Sanh ngẩn người, nhìn biểu hiện của Từ Thành, có vẻ như đó thực sự là một số tiền rất nhiều, nhưng với hắn thì lại không có cảm giác gì nhiều.

Từ nhỏ, hắn không có bất kỳ khái niệm nào về tiền bạc hay linh thạch.

Sư tôn của hắn cưng chiều hắn không ai sánh được, những viên linh thạch cực phẩm quý giá trong mắt những tán tu cũng có thể chất đầy nhẫn trữ vật của hắn, chưa kể toàn bộ tài nguyên của tông môn gần như để hắn tùy ý sử dụng.

Cho nên năm ngàn vạn linh thạch với hắn cũng chỉ là kích cỡ của một chiếc nhẫn trữ vật mà thôi.

Chưa kể đến hai trăm năm, Từ Thành tự giễu, với hắn mà nói, đó là một khoảng thời gian dài, nhưng với Bạch Sanh, chỉ như một khoảnh khắc như muối bỏ biển ở tu chân, có thể bế quan một lần mở mặt thời gian liền trôi qua.

Bạch Sanh im lặng dừng lại nhìn Từ Thành, tưởng rằng Bạch Sanh bị dọa, vội vàng an ủi, "Đương nhiên điều này chỉ áp dụng với chúng ta thôi. Bây giờ cậu là thiên phú giả, đẳng cấp của cậu hoàn toàn khác. Các ngươi nhận được thù lao rất cao từ những nhiệm vụ, không cần lo lắng."

Bạch Sanh gật đầu, sau khi hiểu thêm một số thông tin, liền chuẩn bị về phòng của mình. Dù phòng có đổ nát, nhưng hắn không quen ở chung với người khác.

Khi hắn trở về tầng 5, phát hiện cửa phòng bị chất đầy đồ vật.

Có mấy khối bánh mì nhỏ, một hộp mì gói, một tấm plastic che cửa sổ mới, thậm chí còn có chăn và gối. Những người đang đặt đồ vật chạm mặt hắn, cười lấy lòng rồi vội vàng quay người chạy.

"Anh, cái này cho anh." Cô bé kéo ống quần Bạch Sanh, nhét vào tay hắn một quả táo đỏ tươi, cười ngọt ngào, "Mẹ nói cái này ngọt, phải cho anh ăn."

Bạch Sanh xoa đầu cô bé, khiến cô đỏ mặt, rồi bước nhanh chạy.

Bạch Sanh nhìn đống đồ vật, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, đẩy cửa đi vào.

Hắn rất muốn tiếp tục tu luyện, nhưng thân thể này thật sự quá phế, hơn nữa, làm việc và nghỉ ngơi như người thường khiến hắn phải ngủ, mãi cho đến chiều hôm sau, hắn bị tiếng đập cửa đánh thức.

Choáng váng, đầu mệt mỏi càng rõ ràng, tình trạng cơ thể dường như lại chuyển biến xấu.

Bạch Sanh sửa sang lại bản thân một chút mới đi mở cửa, thấy Từ Thành vẫn trong bộ dạng phong trần mệt mỏi, như vừa tan làm.

"Đi thôi, tôi nghe nói gần đây có trạm kiểm tra điểm đo lường, chỉ cần cậu thông qua là có thể tiến vào đặc sự làm việc, đến lúc đó mọi việc sẽ có người giúp ngươi xử lý, không cần lo lắng về tiền bạc."

Hai người đi vào thành, cách đó không xa là bệnh viện nơi Bạch Sanh từng ở. Trên đường, người đi lại tấp nập, trông đều khá giả, cuộc sống dường như không tồi.

Cái gọi là kiểm tra trạm đo lường thật sự rất dễ thấy, đó là một kiến trúc thuần trắng, tựa như một cái hộp vuông vức, với vô số đường cong ngang dọc đan xen trên bề mặt, tạo nên cảm giác mộng ảo.

"Chào ngài, hai vị đến kiểm tra đo lường sao?" Vừa vào cửa, một nhân viên công tác đã tiến đến đón tiếp, ánh mắt nóng bỏng lướt qua mặt họ, dừng lại trên người Từ Thành.

Thật sự thì hiện tại Bạch Sanh trông rất gầy yếu và suy dinh dưỡng, nhìn như thế nào cũng không giống với một thiên phú giả. Từ khi thức tỉnh, cơ thể của thiên phú giả sẽ được cường hóa không ít, đủ để đánh bại người thường.

"Là hắn muốn kiểm tra đo lường." Từ Thành vội vàng đem Bạch Sanh ra trước, chính mình lui lại hai bước.

Nhân viên công tác lúc này mới chú ý đến Bạch Sanh, biểu tình rõ ràng ngưng lại một chớp mắt, nhưng vẫn duy trì nụ cười phục vụ, dẫn họ đến một thiết bị kiểm tra.

Mỗi một thiên phú giả đều là tài sản quý giá, bất luận hy vọng nào cũng không thể buông tha.

Bạch Sanh cẩn thận đánh giá thiết bị trước mặt, nó có chiều cao tương đương với hắn, mặt trên là một màn hình trong suốt, ở giữa có một tay cầm, nhìn khá mới lạ.

Hắn tuân theo chỉ thị nắm lấy tay cầm, lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, sau đó như bị điện giật một chút, cảm giác tê tê dại dại.

Đồng thời, màn hình bắt đầu lập loè ánh sáng bảy màu.

Bạch Sanh không khỏi tò mò nhìn lên màn hình, cuối cùng tất cả màu sắc rút đi, màn hình chỉ còn lại một mảnh màu trắng ngà.

Phía sau, Từ Thành phát ra tiếng khó tin.

"Sao lại có thể như thế này?"
« Chương TrướcChương Tiếp »