Thân thể vốn dĩ đã tiêu hao quá mức nghiêm trọng, ngủ chưa được bao lâu thì bị đánh thức, thực sự mệt mỏi a.
Hơn nữa, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác suy yếu đến mức như thế này, trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể thích ứng, thân thể khó chịu và cảm xúc bị áp lực, lại bị một kẻ mà trong mắt hắn chẳng khác gì con kiến khıêυ khí©h lâu như vậy, kiên nhẫn dư lại vốn đã không nhiều, giờ trực tiếp hao hết sạch sẽ.
Bạch Sanh khẽ vung tay, nhẹ nhàng điểm một chút lên người gã đàn ông to con này, ngay lập tức, tiếng kêu gào không ngừng ban nãy, bây giờ đột nhiên im bặt.
Người đàn ông giữ nguyên tư thế nắm cây côn, miệng há to nhưng không phát ra được âm thanh nào, toàn thân trên dưới đứng cứng đờ tại chỗ, chỉ có đôi mắt là còn động đậy, nhìn chằm chằm Bạch Sanh với ánh mắt căm tức, thậm chí có thể thấy rõ tơ máu đỏ tươi trong mắt.
"Đại ca, anh không sao chứ đại ca?" Những người đi cùng hắn cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn, vốn dĩ chứng kiến đại ca cao to của mình không làm gì được ma ốm như vậy đã đủ kinh khủng, hiện tại lại đứng cứng đờ như bị trúng Định Thân Chú, càng khiến họ hoảng sợ hơn.
Chẳng lẽ gã này còn biết dùng yêu pháp?
Bọn họ nháy mắt cuống cuồng lên, ba chân bốn cẳng mà muốn bẻ thẳng tay chân của gã, nhưng cơ thể vốn mềm mại lại trở nên cứng đờ như đá, tựa như không phải người sống mà là một bức tượng hình người.
Chỉ có đôi mắt không ngừng chuyển động để lộ vài phầm cảm xúc, khóe miệng hé ra nhỏ giọt chút chất lỏng trong suốt.
"Mày rốt cuộc làm gì?! Mày đã làm gì đại ca? Hả!?" Một đám người vây quanh gã đàn ông, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Bạch Sanh, lại đều ngầm ăn ý đứng cách hắn vài mét, ánh mắt đầy kiêng dè.
Bạch Sanh nhếch môi cười, nhún vai trêu chọc, "Tụi bây muốn biết, chi bằng tự mình tới thử? Như thế nào?"
Hắn hơi hơi giơ nhẹ tay lên, bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương vì suy yếu cùng thiếu dinh dưỡng. Dù nhìn không có gì uy hϊếp, từ thân hình gầy yếu và sắc mặt trắng bệch của hắn, mọi người vẫn thấy sợ hãi.
Mà từ đầu hắn thân thể gầy yếu, da trắng bệch như xác chết, dù là nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần thì cũng không thấy nữa điểm công kích, nhưng hiện tại chỉ với một đầu ngón tay, vậy là đảo ngược tình thế, liền đem kẻ dẫn đầu mạnh nhất biến thành người thực vật.
Thấy hắn nâng tay, mọi người lập tức xô nhau lui lại, nhường ra một khoảng trống, toàn bộ quảng trường lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy rút lui trong tình huống này thật quá mất mặt. Rốt cuộc, hôm nay bọn họ định dạy Bạch Sanh một bài học, tốt nhất là làm hắn gãy tay hoặc chân để báo cáo kết quả.
Nhưng nếu cứ tiếp tục ở lại... ...
Họ liếc nhìn gã đang bất động như tượng, nghĩ cũng biết tư vị đó không mấy dễ chịu. Chỉ là đòi tiền và nhục mạ hắn mà thôi, không cần thiết phải đem tính mạng mạo hiểm như vậy.
Thế là mấy người nhìn nhau một lát, luống cuống tay chân nâng gã kia lên, xô xô đẩy đẩy chạy ra ngoài.
"Đứng lại," Bạch Sanh lạnh lùng nói, "Tôi cho phép mấy người đi rồi à?"
"Vậy mày muốn như thế nào?" Một thanh niên tóc vàng nghiến răng nghiến lợi nói, ngữ khí hung ác, ánh mắt lại căn bản không dám nhìn thẳng Bạch Sanh, chỉ dám liếc nhìn khắp nơi.
"Cái chữ trên tường này... là mấy người làm đúng không?" Bạch Sanh liếc nhìn mấy chữ đỏ chói mắt, rồi nhìn về phía nhóm người, nói, "thỉnh đem khôi phục nó nguyên dạng đi."
Dừng một chút, hắn lại rất lễ phép bổ sung thêm, "Làm phiền rồi."
Mấy người run rẩy, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm hắn, môi mấp máy vài cái như muốn phản bác, nhưng không ai dám lên tiếng.
Đấm lại được hắn?
Bài học xương máu còn rành rành trước mặt họ!
Gã thanh niên tóc vàng đá người bên cạnh một cú, khiến hắn loạng choạng suýt ngã vào Bạch Sanh. Gã run rẩy móc từ trong túi ra một cái bình nhỏ phun lên tường. Chữ đỏ bị bao trùm, biến thành một mảng đỏ tươi, rất xấu xí, nhìn vẫn chói mắt.
Gã quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Sanh, thấy hắn nhếch môi tỏ vẻ không hài lòng, liền vội móc ra một lọ khác và vẽ mấy đóa hoa màu lam.
Các cánh hoa lớn nhỏ không đồng đều, vẽ xấu đến mức không bằng nét bút của một đứa trẻ, nhưng ít nhất nhìn không xấu lắm.
Gã mặt mếu máo nói, "Đại... đại ca, ngài xem thế này được không? Tôi học chưa hết tiểu học, vẽ không giỏi, thật sự đã cố hết sức rồi, hay là để tôi viết lên đó "mỗi ngày vui vẻ" cho ngài?"
Bạch Sanh kỳ thật cũng không am hiểu lắm về mấy chuyện này, theo tiêu chuẩn của hắn thì vẫn là xấu đau xấu đớn.
Vì thế hắn nghiêng đầu nhìn về phía Từ Thành và hỏi, "Anh thấy sao?"
Từ Thành đột nhiên bị điểm danh, đối diện với ánh mắt hung dữ của đám người, duỗi tay kéo kéo tay áo Bạch Sanh, thấp giọng nói, "Không sai biệt lắm là được rồi, nhóm người này không phải loại tốt lành gì, đừng đắc tội họ quá."
Bạch Sanh nhẹ gật đầu, mấy người kia như được đại xá, vội quay đầu định chạy.
"Từ Từ."
Kết quả chưa chạy được bao xa, lần nữa bị gọi lại.
"Lại chuyện gì nữa?" Gã tóc vàng thấp giọng quát, "Còn chưa xong sao?"
Bọn họ đông người, ra tay lại tàn nhẫn, trong khu này hoàn toàn là kẻ bá đạo.
Khu vực ngoại ô này toàn người thường, những tòa nhà cũ kỹ này càng là nơi ở của người già yếu bệnh tật, ai cũng cẩn thận sống dựa vào hơi thở của bọn họ, khi nào chịu nổi loại ủy khuất này?
"Các ngươi đập vỡ hết cửa kính, buổi tối họ không thể yên giấc." Bạch Sanh chỉ vào dãy cửa sổ hỗn độn, như đống cao ốc đắp mền, "Gây thương tổn người vô tội không phải việc làm của quân tử."
"Mày con mẹ nó... không cần quá đáng quá!" Gã tóc vàng gần như phát điên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bạch Sanh, nhưng khi ánh mắt rơi vào bàn tay trắng nõn của hắn, lý trí trở về lại nuốt hận vào bụng.
Hắn cắn răng, từ trong túi móc ra một ít tiền giấy, những đàn em của hắn cũng làm theo, nhăn nhúm mà ném xuống đất.
"Chừng này chắc đủ để sửa cửa sổ. Không có việc gì nữa thì tụi tao đi trước." Không chờ Bạch Sanh mở miệng, bọn chúng đã chạy nhanh như chớp, tốc độ rất nhanh.
Bạch Sanh nói lớn, "Tiền tôi sẽ trả lại sau, nhớ liên hệ với tôi."
Lời chưa nói hết, bọn chúng đã chạy càng nhanh hơn, như thể có quỷ đang truy theo phía sau.