Chương 7: Bầu không khí có chút không đúng (1)

Nói như vậy, dám ở gần quan sát thiên kiếp của tu sĩ Kim Đan, ít nhất cũng là kẻ hung ác trong tu sĩ Kim Đan.

Nhưng đối mặt với loại dị chủng thiên kiếp này, cho dù là những kẻ ngoan độc kia cũng phải tránh xa.

Hơn nữa, để nhìn rõ tình hình chung quanh, ngoại trừ Vương Ly cùng sư tỷ của hắn, những tu sĩ còn lại đều dựa vào pháp bảo để phi độn trên không trung.

Trên thực tế, cho đến giờ vẫn không có ai chú ý đến cả hai.

Hơn nữa, lúc này luồng không khí lạnh đã hình thành sương mù dày đặc, bọn họ lại không tế xuất pháp bảo để phòng thân, chỉ sợ càng không có ai chú ý tới sự tồn tại của bọn họ.

Một tiếng phốc trầm đυ.c cùng một tiếng ông ông buồn bực, lúc này hai kiện pháp bảo khác của Thông Huệ lão tổ cũng gần như đồng thời chịu không nổi uy năng trùng kích mà sụp đổ.

Theo uy năng cuối cùng bị ép sạch sẽ, chiếc yếm màu tím vốn đã bị tàn phá kia lại thiêu đốt thành từng mảnh tro tàn trắng như tuyết, đồng tiền cổ bạch ngọc ôn nhuận trong tay Thông Huệ lão tổ ngược lại không bị tổn hại sau một tiếng buồn bực ấy, chỉ là không còn tản mát ra ánh sáng màu trắng mông lung như trước nữa.

Trong nháy mắt khi màn hào quang màu trắng mông lung quanh người biến mất, Thông Huệ lão tổ cắn răng, ống tay áo đạo bào bên trái run lên, bay ra hàng trăm lá bùa màu vàng đỏ.

Những bùa chú này là Dẫn Lôi Phù do lão tích góp luyện chế được trong trăm năm qua, tuy nói là pháp khí dùng một lần, nhưng linh tài chế tác loại Dẫn Lôi Phù này vô cùng trân quý, vốn trong kế hoạch của lão là sử dụng khi gặp lôi kiếp tầng thứ ba.

Nhưng bây giờ không quan tâm nhiều như vậy, không biết vì sao vừa mở màn lại là dị chủng lôi kiếp, ai biết kế tiếp tầng thứ hai là lôi kiếp gì, chỉ có thể có thể chống đỡ được bao nhiêu lâu thì chống đỡ bấy nhiêu lâu mà thôi.

Dẫn Lôi Phù được chuyên môn chuẩn bị cho loại thiên kiếp này, vừa xuất hiện thì khí thế lập tức tuyệt đối bất phàm, mỗi một đạo phù lục màu vàng đỏ trong nháy mắt phát ra một tiếng vang lớn “keng keng“, hóa thành một long ảnh màu vàng đỏ vọt tới kim sắc kiếp vân rậm rạp ở phía trên, ẩn ẩn khí tức nghịch thiên duy ngã.

Từng đạo băng phách thiên lôi nhỏ bé nhưng ẩn chứa lực lượng đáng sợ bị những long ảnh màu vàng đỏ này dẫn dắt. Giống như là vô số rễ cây tươi non mọc ra trong hư không, không ngừng trói chặt vào những long ảnh màu vàng đỏ kia. Theo những long ảnh màu vàng đỏ này vọt vào kim sắc kiếp vân, hàn khí kinh người khuếch tán ra trong kiếp vân. Hàn ý chung quanh những hoang sơn phía dưới lập tức không còn nồng đậm như trước nữa.

“Dẫn Lôi Phù này chỉ sợ là sử dụng Chân Long Huyết để luyện chế ra, Thông Huệ lão tổ này quả nhiên bất phàm!”

Sắc mặt Bạch Khê chân nhân càng thêm ngưng trọng, y nào biết Thông Huệ lão tổ đã dùng hết bảo bối vốn dùng để ứng phó với lôi kiếp tam trọng, chỉ cảm thấy Thông Huệ lão tổ vừa ra tay đã quá mức hào phóng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Thông Huệ lão tổ vừa mới giành được cho mình một chút thời gian suy tư, lão nhanh chóng lược qua tất cả pháp bảo hiện có trong đầu, tế ra một bộ Ngư Cốt pháp kiếm mà lão cảm thấy dùng được vào lúc này, nhưng một trăm lẻ tám đạo Ngư Cốt pháp kiếm màu vàng nhạt vừa mới lơ lửng quanh người lão, còn chưa chính thức kết thành kiếm trận, lão đột nhiên phát giác hàn ý trong kiếp vân đang kịch liệt tiêu tán, cái loại kiếp lôi màu trắng sữa quỷ dị này đã rõ ràng thưa thớt không ít.

Ngoại trừ lão ra, Vương Ly ở gần trung tâm thiên kiếp này nhất cũng là người đầu tiên cảm giác được loại dị trạng này, hắn nhất thời quay đầu nhìn về phía nữ tu sĩ bên cạnh, nói: “Sư tỷ, hình như không đúng lắm, lôi kiếp tầng thứ nhất này sao lại giống như sắp qua đi, sao thời gian kéo dài lại ngắn như vậy?”

Nữ tu sĩ truyền âm lại: "Ừm.”

“Ừm có nghĩa là gì?” Vương Ly im lặng nhìn nàng: ”Sư tỷ, đệ cảm thấy không có cách nào giao tiếp bình thường với tỷ.”

Nữ tu sĩ nói: ”Điều đó cũng rất bình thường, bây giờ ta là nấm.”

Vương Ly: “....”

“Chuyện này là như thế nào?” Thông Huệ lão tổ dị thường rối rắm nhìn kiếp vân trên bầu trời.

Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, băng Phách Thiên Lôi trên bầu trời gần như hoàn toàn biến mất, nhưng đáy kiếp vân màu vàng trên bầu trời lại ngược lại biến thành một mảnh đỏ thẫm, hình như có hỏa quang muốn tuôn ra từ đáy Kiếp Vân.

Một trăm lẻ tám đạo Ngư Cốt pháp kiếm màu vàng nhạt đã bắt đầu chậm rãi biến thành màu xanh nhạt, uy năng nội uẩn đã bắt đầu phóng thích, hiện tại lão có chút do dự.

Lão chỉ sợ mình cũng là tu sĩ độ kiếp đầu tiên tại tiểu Ngọc Châu có thời gian do dự trong Kim Đan thiên kiếp.

Chẳng lẽ đệ nhất trọng đã thật sự đã qua?

Hiện tại sắp bắt đầu?

Cũng không biết lôi kiếp tầng thứ hai rốt cuộc là lôi kiếp gì, vậy bây giờ có buông những Ngư Cốt pháp kiếm này hay không?

Oanh!

Một tiếng sấm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.

“Đây cũng là dị chủng kiếp lôi?”

Tu sĩ quan kiếp ở đây đều là chấn động kịch liệt trong lòng, rất hiển nhiên đây thật sự đã là lôi kiếp tầng thứ hai hàng lâm, cái loại băng phách thiên lôi ẩn chứa hàn ý kinh người đã hoàn toàn biến mất, lúc này từng con kiếp lôi đỏ như máu giống như thực chất chen chúc ra từ trong kiếp vân.

Lôi kiếp tầng thứ hai này tựa hồ so với lôi kiếp tầng thứ nhất còn quái dị hơn, chưa kể tiếng sấm sấm chỉ vang lên một tiếng, sau khi những kiếp lôi sấm sét này giống như san hô đỏ diễm lệ chui ra khỏi kiếp vân, lại không trực tiếp rơi xuống, mà là không ngừng ghép nối, xếp chồng lên nhau trên không trung.