Chương 23: Hai con cá lớn (1)

Chợ Hắc Thủy là điểm giao dịch tài nguyên Tu Chân Giới gần nơi Thông Huệ lão tổ độ kiếp nhất.

Tương tư như phần lớn các chợ khác trong Tu Chân Giới, chợ Hắc Thủy luôn giữ thái độ cởi mở và chào đón tu chân giả, không hề thiết lập cái gọi là chướng nhãn pháp trận.

Vì vậy có thể dễ dàng nhìn thấy toàn cảnh chợ Hắc Thủy từ trên không.

Đây là một khu chợ được xây dựng trong đầm lầy.

Từ trên cao nhìn xuống, đầm lầy màu đen này có hình bầu dục, rất giống một con mắt màu đen.

Hơn nữa còn là con mắt chảy đầy mủ.

Trong nước bùn màu đen sền sệt, thỉnh thoảng sẽ có một khối phồng lên, sau đó bộp một tiếng nổ tung, thứ phồng lên từ trong đám bùn không phải là khí đầm lầy, mà là mà là một vòi nước đen.

Vòi nước đen phun lên cao độ từ vài thước đến mấy trượng.

Hơn mười toà lầu các đình viện xây dựng theo phong cách khác nhau trôi nổi trên vùng đầm lầy này như những chiếc thuyền.

Mỗi lần vòi nước đen phun ra, chung quanh những lầu các này đều sẽ xuất hiện một màn hào quang màu xám trong suốt, nước đen rơi trên màn hào quang màu xám cũng không xuyên qua, cũng không bắn tung toé, chỉ lặng yên không chút tiếng động biến mất.

Ngay sau đó, trong lớp bùn đen dưới đáy những lầu các này, đều có hơn mười con quái ngư màu đen đang bơi.

Những quái ngư này trông rất giống cá nheo, có râu rất dài, nhưng không có có mắt, trên đỉnh đầu chỉ có một chiếc sừng ngắn màu đen.

Những quái ngư này sẽ dùng tốc độ nhanh nhất bơi tới chỗ vòi nước đen phun trào, rồi nuốt chửng chút nguyên khí do nước đen phun ra, sau hơn mười hơi thở, những quái ngư này lại sẽ nhanh chóng quay lại bóng râm dưới lầu các, lặn xuống nước bùn đặc quánh.

Ở ngoại vi đầm lầy này là một vùng đất đỏ sỏi đá, không có một ngọn cỏ, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện mấy con bọ cánh cứng màu đỏ to bằng nắm tay.

Toàn bộ Tiểu Ngọc Châu có khoảng hơn 300 khu chợ, hầu hết những khu chợ này là chợ giao dịch độc lập nằm ngoài phạm vi quản hạt của tông môn Tiểu Ngọc Châu, ngoài cống hiến to lớn cho việc lưu thông nhiều loại tài nguyên khác nhau cùng thuận tiên cho các tu sĩ tìm kiếm tài nguyên, những chợ giao dịch trời sinh này đã mang đến ích lợi cực lớn.

Có lợi lợi ích thì có khống chế, thì có kẻ thu lợi cuối cùng, lợi ích càng lớn, thì quan hệ phía sau càng rắc rối phức tạp.

Vì vậy mặc dù chợ Hắc Thủy chỉ có thể coi là chợ cỡ nhỏ tại Tiểu Ngọc Châu, song sau lưng của nó chỉ sợ có liên quan đến vài đại tông môn mạnh mẽ tại đại châu. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Bạch Khê chân nhân dù rất muốn có Âm Lôi Tán, nhưng lại không muốn đến chợ Hắc Thủy thử một lần.

Người khôn tự biết rõ bản thân.

Đây là câu mà lão cố ý nhấn mạnh trong bài học nhập môn dành cho những mầm tiên của Tiên Kha Tông, tự lão đương nhiên không thể nào quên điểm này.

Theo lão thấy, loại linh bảo cấp bậc này chỉ cần lưu thông đến phường thị, kết quả sau cùng chỉ sợ là sẽ lưu thông đến đại tông môn mạnh mẽ ở các châu khác, mấy đỉnh cấp tông môn tại Tiểu Ngọc Châu chỉ e chưa hẳn có thể lưu lại Linh Bảo như vậy tại Tiểu Ngọc Châu.

Ọt ọt ọt ọt…

Trên nền đất đỏ sỏi đá bên ngoài chợ Hắc Thủy, hàng chục con bọ cánh cứng màu đỏ bò chậm rì, giáp xác trên lưng chúng nó trông giống như tảng đá màu đỏ tự nhiên, lúc va vào nhau, còn có thể phát ra một loại thanh âm rất kỳ lạ, giống như là nước chảy qua lỗ thủng.

Đột nhiên, theo Huyền Thiên Kiếm Cương do Lữ Thần Tịnh khống chế bay vυ"t qua, thanh âm ùng ục vang lên không dứt, hàng ngàn con bọ cánh cứng màu đỏ phân tán trong lớp cát đá chui ra, giống như một dòng nước đuổi theo đạo kiếm quang màu vàng đen này. Sau khi những con bọ cánh cứng phát hiện đuổi không kịp, mới bay chậm lại, sau đó phần lớn lại chậm rãi chui vào trong lớp cát đá.

Kiếm quang màu vàng đen dừng lại trước một toà lầu các hai tầng trong chợ Hắc Thủy.

Kiếm quang vừa thu lại, Lữ Thần Tịnh cùng Vương Ly đã đứng vững trên mặt nền lát ngọc lưu ly màu xanh lá.

Tòa lầu các hai tầng này cùng bệ nổi đỡ tòa lầu này đều được làm bằng ngọc lưu ly màu xanh lá, khiến trong chợ Hắc Thủy đều tràn ngập ánh sáng màu xanh lục.

Lúc rơi xuống đất, Vương Ly nhẹ giọng hỏi: “Sư tỷ, tỷ nghĩ hai kẻ kia có theo kịp không?"

Lữ Thần Tịnh nhìn hắn một cái, không nói gì, nhưng Vương Ly hiểu ý của nàng.

Hai người kia đã theo kịp rồi.

"Vương đạo hữu, Lữ đạo hữu."

Một gã mặc pháp y trắng như tuyết, khuôn mặt trông khá gầy, trung niên nam tử trông khá tiên phong đạo cốt xuất hiện ở cửa ra vào lầu các, mỉm cười với họ.

Trong nụ cười có chút gượng ép, cứ như bất đắc dĩ phải tiếp loại khách này.

"Bái kiến Mạnh tiền bối." Vương Ly mỉm cười hành lễ, trong nụ cười phần nhiều là lúng túng.

Cách tiếp đãi có hơi quá.

Thay đổi người khác, cho dù là Kim Đan thực tới, thì phường chủ nơi này cũng tuyệt đối không thể nào trực tiếp đi ra đón chào, càng không có thể thấy được phường chủ ôn hòa mỉm cười như vậy.

Phường chủ Mạnh Tịch Khung của Thanh Bảo Lưu Ly phường nổi tiếng mặt lạnh, trong chợ Hắc Thủy nổi danh với đôi mắt lạnh lùng và cái nhìn xa vạn dặm.

Nhưng đối với lấy Vương Ly cùng Lữ Thần Tịnh, lão lại không dám làm mặt lạnh.

Bởi vì quy củ bất thành văn của nơi này, không có tác dụng gì với Lữ Thần Tịnh.

Cảnh tượng Lữ Thần Tịnh lần đầu tiên đến nơi đây khiến rất nhiều người cả đời khó quên.