Chương 2: Trên hạch chu ăn hạch đào (2)

Hà Linh Tú cũng biết suy nghĩ lúc này của lão, chỉ cười xuề xoà: “Sư tôn, giữa chúng ta thì không cần che giấu, người quang minh chính đại không nói nói chuyện mờ ám, Hoa Dương Tông ta tuy đứng thứ 72 trong số các tiên môn chính thống tại Tiểu Ngọc Châu, nhưng Tiểu Ngọc Châu có địa vị gì trong các châu giới? Hoa Dương Tông chúng ta vốn là chi nhanh của Địa Phế Sơn ở Trung Thần Châu, 500 năm qua chưa từng có ai đạt thành Nguyên Anh, khắp Hoa Dương Tông không có linh địa nào phù hợp để độ kiếp, còn sợ đại kiếp mênh mông cuồn cuộn phá hủy rất nhiều pháp trận trong sơn môn, Thông Huệ lão tổ lựa chọn một bãi đất hoang lén lút Độ Kiếp, chẳng phải là sợ bị người khác thừa cơ hãm hại. Chưởng giáo đặc biệt cho phép người dẫn con đến xem lão tổ độ kiếp, đương nhiên là vì nước phù sa không chạy ruộng ngoài, để cho con tận lực thu hết chỗ tốt."

Ô Dương chân nhân lập tức nguôi giận, lão nghe xong im lặng một lát, rồi nói: "Con đã hiểu thông suốt như thế, nếu Thông Huệ lão tổ thật sự độ kiếp thất bại, con không cần để ý đến những vật khác của lão tổ, nhưng con nhất định phải đoạt vào tay thanh Âm Lôi Tán."

"Âm Lôi Tán, linh bảo trong truyền thuyết thuộc về Hoa Dương Tông chúng ta, nhưng người trong Hoa Dương Tông trước giờ chưa từng nhìn thấy, thì ra trong tay của Thông Huệ lão tổ thật sự có món linh bảo này."

Hà Linh Tú khẽ gật đầu, trên mặt giống như cười mà không phải cười: “Nhưng sư tôn nè, không phải người nói Hoa Dương Tông chỉ có hai người con và người đến đây sao?"

Ô Dương chân nhân hơi ngẩn ra, lão nhìn theo ánh mắt của Hà Linh Tú mới phát hiện trong một đóa mây trắng bên trái phía trước bỗng nhiên lộ ra chút màu xanh, một hồ lô lớn màu ngọc bích cứ như chui ra từ hư không.

Trên hồ lô lớn có tổng cộng 6 người, một trong số đó là lão đạo mặt tròn mặc pháp y màu vàng, 5 kẻ còn lại đều là những thanh niên nam nữ lớn tuổi hơn Hà Linh Tú.

"Trùng hợp quá, Ô Dương sư đệ cũng ở đây sao?"

Lão đạo mặt tròn tươi cười nhìn Ô Dương chân nhân và Hà Linh Tú, nhưng thần sắc ít nhiều có chút lúng túng.

Lão là Thanh Dương Chân Nhân, cũng là trưởng lão của Hoa Dương Tông, 5 thanh niên phía đều là đệ tử chân truyền của lão.

Tu vi của Thanh Dương Chân Nhân hơi kém hơn Ô Dương chân nhân, nhưng lại nhập tông sớm hơn Ô Dương chân nhân mấy chục năm, hơn nữa đệ tử chân truyền mà lão thu nhận vào Hoa Dương Tông trong suốt những năm tháng ấy cũng cực kỳ xuất sắc. Nếu bàn về tiến cảnh tu hành, Hà Linh Tú hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Hoa Dương Tông, nhưng trước khi Hà Linh Tú đột nhiên xuất thế, người nổi bật trong tu sĩ Luyện Khí kỳ của Hoa Dương Tông chính là 5 tên đệ tử chân truyền phía sau lão vào lúc này.

5 tên đệ tử chân truyền này trước khi Hà Linh Tú nhập tông thậm chí còn có danh hiệu Hoa Dương Ngữ Tử, vì vậy trước khi Ô Dương chân nhân thu nhận Hà Linh Tú làm đệ tử chân truyền, địa vị của Thanh Dương Chân Nhân tại Hoa Dương Tông thậm chí còn cao hơn Ô Dương chân nhân.

Sắc mặt của Ô Dương chân nhân có chút khó coi, chưa kịp trả lời thì Hà Linh Tú đã cười hì hì thi lễ với Thanh Dương chân nhân: "Con chào Thanh Dương sư bá."

Thanh Dương Chân Nhân không ngờ Hà Linh Tú lại khách khí với mình như thế, đang vui mừng hớn hở thì Hà Linh Tú đã nói với 5 tên đệ tử chân truyền phía sau lão: "Ta không cần biết các ngươi làm sao biết được Thông Huệ lão tổ độ kiếp ở chỗ này, nhưng quen biết thì quen biết, nếu lát nữa dám đoạt đồ với ta thì đừng mong ta khách khí với các ngươi."

"Răng rắc" hai tiếng giòn vang.

Nàng nói xong những lời này thì cũng bóp nát 2 hạt óc chó trong tay.

Hoa Dương Ngũ Tử kiềm chế rất giỏi, nghe nàng uy hϊếp trắng trợn như thế đều mỉm cười, Đại sư huynh Tề Tiễn Chúc cười nói: "Hà sư muội, chúng ta chỉ trùng hợp bắt gặp lão tổ xuất quan, nên mới biết..."

"Vậy ý các ngươi là đi ngang qua tình cờ bắt gặp đúng không?"

Gã còn chưa nói kịp trả lời đã bị Hà Linh Tú cắt ngang, chỉ trong một hơi thở mà thiếu nữ đã thay đổi sắc mặt mấy lần đưa tay chỉ lên bầu trời, châm chọc: "Người đúng lúc đi ngang qua cũng nhiều thật nha, lẽ nào tông chủ chúng ta có sở thích đặc biệt, thích lén lút tiết lộ bí mật của bổn tông cho người khác biết?"

"Có ý gì?"

Đám người Ô Dương chân nhân sững sờ không hiểu, nhưng trong nháy mắt khói mây trên bầu trời không ngừng biến hóa, bầu trời trong sáng bỗng xuất hiện rất nhiều tia chớp rất nhỏ, trên bốn góc trời liên tục xuất hiện từng đoàn hào quanh cùng với linh áp biến hóa.

Nhiều đóa kiếp vân màu vàng không ngừng xuất hiện trong không trung, lấy những kiếp vân màu vàng làm trung tâm, trên hư không cao hơn hình như xuất hiện một cái phễu cực lớn, không ngừng hút không khí khắp bốn phương tám hướng, lực hút khủng khϊếp khiến cho bầu trời xuất hiện vô số đạo cương phong mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Dưới sự gột rửa của cương phong, pháp bảo phi độn khắp bầu trời không ngừng hiện ra, hào quang lập loè, chí ít có mấy trăm cái, từ đằng xa trông lại giống như có một mảnh tinh hải đột ngột sa xuống ngọn núi hoang này.

Ô Dương chân nhân và Thanh Dương Chân Nhân đều sởn ai gốc khắp người.

Truy Kiếp Giả từ xưa đến nay đều có.

Khi một đại tu sĩ vẫn lạc, có nghĩa là rất nhiều thiên địa tinh hoa trở về với thiên địa, giống như cá voi sau khi chết trở thành thức ăn cho các sinh vật biển trong suốt hàng chục năm, thường có thể mang lại cho những tu sĩ vừa tới đây rất nhiều chỗ tốt.

Có vài Tu hành giả tu công pháp đặc biệt có thể biết trước thiên kiếp xảy ra lúc nào, ở đâu có Thiên Kiếp, bọn họ sẽ lập tức bay đến chờ đợi chỗ tốt.

Nhưng theo lẽ thường thì một vị tu sĩ Kim Đan che giấu độ kiếp rất chặt, trước khi thiên kiếp chính thức phủ xuống có hơn mười Truy Kiếp Giả bay đến đã là chuyện hiếm, đâu ra hàng trăm người xuất hiện trước thời hạn như vậy.