Chương 11

Khương Tiểu Lạc từ chối trực tiếp trên khung chat, đương nhiên khiến mọi người phản đối.

(Khung chat)

Meo thụ, Meo thụ, anh hát một bài đi mà *lăn qua lăn lại* ~(~o ̄▽ ̄)~o

Lâm tiểu công đã hát rồi, anh cũng hát đi mà =w=

Lần đầu tiên được nghe hiện trường của các anh, chỉ hát thôi sao đủ được, ít nhất cũng phải hợp xướng một bài chứ.

Các chị em đang khóc lóc om sòm, làm nũng giả vờ đáng yêu trên khung chat, Song Mộc Lâm quyết không tới khuyên bảo giúp, Kỳ Meo không kiên trì được, đành mở mic nói: “Vậy mọi người chờ một chút, tôi đi tìm nhạc.”

Thừa dịp Meo Meo tìm nhạc, trên khung chat tiếp tục tưởng tượng rộn ràng khí thế ngất trời.

Làm sao bây giờ, đột nhiên tôi thấy CP mới này thật đáng yêu TT

Nhưng series kịch kia phải đổi người rồi.

Thật muốn chuẩn bị một bộ kịch CP cho họ, không biết Lâm công tử và Meo thụ có chịu nhận kịch không?

Chắc chắn sẽ nhận đó, kịch bị bỏ dở trong tay họ không nhiều đâu.

Này, sao tôi có cảm giác họ chỉ là bạn thân thôi.

Giơ tay tán thành, không khí giữa hai người họ rõ ràng là bạn thân.

Đâu có ╭(╯^╰)╮

Không muốn trốn tránh sự thật, chúng ta tuyệt đối cảm nhận được mùi CP đâu đây, nhưng không khí giữa Lâm công tử và Meo thụ hình như chỉ hơi thân thiết thôi.

Tiểu công là bạn thân của tiểu thụ ư? Không logic tí nào.

Ngốc quá, Lâm tiểu công có thể là cường thụ ﹁_﹁

Song Mộc Lâm: 2333333 Ái chà, nhanh như vậy đã ghép CP rồi sao?

Ok, tôi vốn thuộc đảng Song Meo, nhưng thấy Lâm công tử trả lời đáng yêu như vậy, tôi lại muốn tìm một công cho công tử OTZ

Song Mộc Lâm: Tôi chính là công, không cần tìm = =

Ái chà, tiểu thụ lúc nào cũng tính toán chi li trong vấn đề này, chúng em đều hiểu mà (><)

Meo thụ còn chưa xong sao?

Đã năm phút trôi qua, các chị em trong khung chat cũng trò chuyện được một lúc rồi, ngọn đèn nhỏ trước ID của Kỳ Meo vẫn không sáng lên, khiến người vây xem nghĩ cậu giả chết.

Cũng may, Khương Tiểu Lạc đã chuẩn bị sẵn sang.

Tiết tấu du dương nhẹ nhàng vang lên, có nhiều người nhận ra bài hát này, là nhạc cuối phim Thơ ngây(1). Tranh thủ khúc nhạc dạo đầu, Khương Tiểu Lạc báo trước: “Có thể sẽ hát lạc nhịp, mong mọi người coi như không nghe thấy.”

Nói xong, cậu không để ý tới khung chat nữa, tránh lát nữa đang hát bị chê lại hát càng sai.

Khương Tiểu Lạc khẽ ho một tiếng, ngay lúc nhạc dạo kết thúc, cậu bắt đầu hát lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào lời bài hát, không dám nháy cái nào, chỉ sợ hát sai từ.

Em không tìm được nguyên nhân nào hợp lý, để ngăn tất cả tình cảm này của chúng ta.

Cảm giác này thật kỳ lạ, em xin lỗi vì không thể nói rõ được.

Em tin vào định nghĩa của tình yêu này, biết đâu sẽ có kỳ tích xuất hiện.

Ngọn gió dịu dàng có lẽ đang đưa tới một tin tốt lành nào đó.

Mọi thứ đều mới mẻ và ẩn chứa chút nguy hiểm.

Xin hãy nói cho em biết làm cách nào để đi được tới điểm cuối cùng.

Không có ai thấu hiểu.

Chẳng ai có tình yêu say đắm giống như em và người xa lạ đó.

Em nghĩ rằng em đã bắt đầu nhớ anh.

Có điều em vừa mới gặp anh mà.

Em hoài nghi đây chỉ là một trò đùa tinh nghịch mà thôi.

Em nghĩ em đã dần dần thích anh rồi.

Bởi vì em có dũng khí để yêu anh.

Em cứng đầu tham gia vào trò đùa tinh nghịch đó của anh.



Là một ca khúc đơn giản trong sáng, nói lên tình yêu thuần khiết say đắm. Khương Tiểu Lạc hát rất truyền cảm, rất nhập tâm. Mặc dù có một số lỗi nhỏ, nhưng tổng thể nghe vẫn hay.

Bởi vì em có dũng khí để yêu anh.

Em cứng đầu tham gia vào trò đùa tinh nghịch đó của anh.

Trò đùa tinh nghịch đó của anh.



Trong đầu đột nhiên hiện ra bóng hình một người đàn ông, mỉm cười nhìn cậu. Cuối cùng, trong nhạc đệm, Khương Tiểu Lạc nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.

“Em yêu anh.”

Hát xong, Khương Tiểu Lạc mới nhìn khung chat.

(Khung chat)

Đây là dùng bài hát để thổ lộ sao = 口 = Meo thụ đang thổ lộ với ai vậy?

Hình như đoạn cuối tôi nghe thấy Meo thụ nói “Em yêu anh”!

Chẳng lẽ là hát vì Lâm công tử à?

Meo thụ, Meo thụ, cầu trả lời thẳng thắn!

Khương Tiểu Lạc không trả lời, Song Mộc Lâm thì ngược lại, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.

Giọng nói của anh ta cợt nhả, rất đáng đánh đòn, “Đừng ghép tôi với Meo thụ thành một đôi, nếu bạn trai cậu ấy phát hiện ra sẽ tiêu đời~”

Kỳ Meo: Này!

Sợ Song Mộc Lâm tiếp tục làm lộ chuyện, Khương Tiểu Lạc vội vàng nhắn anh ta trên QQ, bảo anh ta ngậm miệng lại.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Yên tâm, không nổi tiếng thì sẽ không tạo nên tin đồn XFXY gì đâu.

Song Mộc Lâm lấy lời của cậu đáp trả cậu, đây hoàn toàn là thù dai mà!

Ai nói sẽ không tạo nên gió tanh mưa máu, thế trên khung chat là tình huống gì hả?

(Khung chat)

Cái gì, Meo thụ đã gả đi rồi sao?

Hoa có chủ!

Vậy mới nói Lâm công tử và Meo thụ chỉ là bạn thân ﹁_﹁

Có thể cầu công chính hiện thân không?

Khương Tiểu Lạc ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng, “Anh ấy đang đi làm.”

À à, phải đi làm để nuôi vợ.

Meo thụ thật sướиɠ, nhất định là một anh chồng dịu dàng.

Tuy rằng đúng là Sở Thiếu rất dịu dàng, nhưng đôi khi anh tức giận cũng rất đáng sợ. Lần tức giận gần nhất của anh là từ một năm trước. Khương Tiểu Lạc đang định phản bác, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.

Phản ứng đầu tiên của cậu là tưởng Sở Thiếu đã về.

“Anh ấy về rồi, tôi out trước!” Sau đó, cậu luống cuống thoát khỏi YY.

Tiếng chuông cửa vẫn vang lên dồn dập, có vẻ mất kiên nhẫn.

Khương Tiểu Lạc vội vàng mở cửa ra ngoài, lẽ nào Sở Thiếu quên mang chìa khóa sao?

Cửa mở ra, cậu lập tức ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc rất buồn nôn, khiến cậu phải bịt mũi. Khương Tiểu Lạc dời đường nhìn từ giày cao gót lên trên.

Một đôi mắt đen thăm thẳm đang nhìn thẳng vào cậu, suýt chút nữa làm cậu rú lên, thầm cảm thấy may mắn vì lúc này không phải là nửa đêm.

Cậu chặn ở lối đi, nói với người phụ nữ trước cửa: “Sở Thiếu không có nhà.”

Cô gái liếc mắt nhìn Khương Tiểu Lạc, cực kỳ bất mãn với cách ăn mặc lúc này của cậu. Bởi vì cậu luôn ru rú trong nhà nên toàn mặc quần áo ngủ đơn giản. Trong mắt cô, đây là hành vi vô cùng không đứng đắn. Huống hồ, nam nữ khác biệt, thế mà không mặc quần áo đàng hoàng vào.

“Tôi chờ em ấy về.” Cô bước một bước, định tiến vào trong.

Hàng xóm xung quanh nhìn hai người đứng ngoài cửa nói chuyện, thỉnh thoảng quay đầu tò mò hướng về họ.

Khương Tiểu Lạc đành phải cho cô vào, không thể để người khác chê cười nhà mình được.

Người con gái này là chị của Sở Thiếu Tự. Khương Tiểu Lạc không thích cô, đúng là một người đàn bà chua ngoa, cậu đã từng trải nghiệm rồi. Khi cậu và Sở Thiếu come out, người này cực lực phản đối, còn ở trước mặt Sở Thiếu Tự, chửi cậu là đồ biếи ŧɦái, không biết xấu hổ, làm hỏng em trai của cô. Biểu hiện của cô ta cứ như tha thiết không muốn để em trai mình bước lên đường cùng. Thật là một người chị tốt, trên thực tế chẳng phải vì giữ mặt mũi trước mặt bạn bè thôi sao.

Tóm lại là Khương Tiểu Lạc rất ghét cô ta, cũng không thích người nhà của Sở Thiếu Tự, cảm thấy bọn họ rất thực dụng. Sau khi Sở Thiếu Tự ra ở riêng với cậu, anh chưa từng về nhà. Không ngờ lần này Sở Uyển lại tìm tới.

Thấy cô, cậu lại nhớ tới cái tất lần trước của cô, mặt Khương Tiểu Lạc chợt thấy nhói nhói.

Sở Uyển coi như mình là chủ nhà, tự nhiên ngồi lên ghế sa lông, còn Khương Tiểu Lạc lại loẹt quẹt đôi dép đi về phòng.

“Ngay cả rót một chén trà cho khách cũng không làm được, đúng là không có giáo dục.” Sở Uyển đánh giá xung quanh, xem xét cách bài trí trong nhà Sở Thiếu Tự. Cô chỉ có một người em trai, từ trước đến nay đều sống theo ý mình, cho dù không tham gia vào việc buôn bán của gia tộc, nhưng vẫn làm ăn thuận buồm xuôi gió, nếu không cũng không thể mua được nhà ở khu cao cấp này.

Chỉ là nhìn bộ dạng nghèo hèn của thằng nhóc kia, Sở Uyển không khỏi cảm thấy ngứa mắt, cô không có quyền can dự vào xu hướng tìиɧ ɖu͙© của em trai, nhưng dù thích đàn ông cũng phải tìm người môn đăng hộ đối. Vậy mà em trai cô lại tìm một người không xứng, thế là sao? Hơn nữa, thằng nhóc này nhờ có em trai cô mới được sống sung sướиɠ, trong lòng Sở Uyển cực kỳ coi thường Khương Tiểu Lạc.

Thế nên tranh thủ lúc Sở Thiếu Tự không ở nhà, cô phải tìm cơ hội mỉa mai nó.

“Trà ở trong ngăn kéo thứ hai của cái tủ bên trái phòng bếp, nước nóng cứ rót trực tiếp từ vòi nước là được, chị cứ tự nhiên.” Khương Tiểu Lạc nói dứt lời rồi đi, đây là người nhà của Sở Thiếu Tự, không phải của cậu, người ta không muốn nhìn thấy cậu như vậy, việc gì cậu phải khách sáo.

Chẳng qua cô ta lại tức giận, không chịu được thái độ không coi ai ra gì của Khương Tiểu Lạc. Cô đứng dậy, ngăn trước mặt cậu. Lợi dụng ưu thế đàn ông tốt không chấp phụ nữ, cô cậy mạnh, đẩy người ngã xuống đất. Khương Tiểu Lạc không ngờ cô ta sẽ dùng bạo lực, mất trọng tâm ngã ngửa. Cậu chống tay xuống theo bản năng, nào ngờ trên mặt đất có gì đó làm xước lòng bàn tay, hơi nhói đau. Cậu xoa tay mình, cực kì bình tĩnh nói: “Chị hai, chị có thể nữ tính một chút không?” Một người đàn bà đanh đá như thế này, khó trách chồng chị ta có một đống lịch sử trăng hoa ong bướm bên ngoài, cậu thầm nghĩ trong lòng.

“Chị hai?!” Cô ta hung ác nói, đương nhiên là bị cách xưng hô này chọc điên tiết hơn. Phải biết rằng, đàn bà kiêng kị nhất là tuổi tác, Sở Uyển đã không còn trẻ, đầu ba mươi, còn bị người ta gọi là chị hai(2).

“Dạ”. Khương Tiểu Lạc gật đầu xác nhận, “Chị hai, em trở về phòng, chị từ từ tham quan nhà em và Sở Thiếu Tự đi. Nhưng chị nhất định không được đập phá đồ đạc đó, cẩn thận chút nha.” Dứt lời, cậu xoay người về phòng, lập tức khóa cửa, ngăn cách tạp âm bên ngoài.

Khương Tiểu Lạc dựa lưng vào cửa, thở dài một hơi.

Lòng bàn tay có chỗ bị xước da, cậu chỉ nhẹ nhàng day day, dù sao hòm thuốc cũng ở bên ngoài, cậu không muốn tiếp tục ra chịu tội.

*Chú thích:

(1) Phim “Thơ ngây” của Đài Loan sản xuất, bản gốc là Itazura na kiss, tên tiếng Trung là Nụ hôn tinh nghịch, nhưng đài truyền hình Việt Nam dịch thành “Thơ ngây” cho nên mình để như vậy cho thân thuộc.

Link

(2) Chị hai ở đây không chỉ chị gái mà còn là xưng hô dành cho phụ nữ lớn tuổi.