Đồ Khó Ưa!! Tôi Thích Em!!

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vũ Dương Ngọc (nó) là con gái của tập đoàn trang sức đứng thứ 2 của Châu Á, tính tình rất khó nói. Trần Diệu Tuyết là bạn thân của Dương Ngọc, sát trai là sở thích của nhỏ. Đồng thời nó cũng là người  …
Xem Thêm

Chương 15
- Bọn anh đi công chuyện mới về, mấy em ạ - xem ra bây giờ Nhật mới có tiếng nói trong hoàn cảnh này nhưng…….

- Lên đây, em cho anh một trận – Tuyết gào lên ra lệnh, Nhật lủi thủi bước theo, cả đám nhìn theo cười nham nhở rồi lại quay ra với hai cô nàng còn lại

- Bên này để tui, bà lo bên kia đi – nó hất cằm về phía Hùng làm anh đủ biết có chuyện với mình nên dập tắt nụ cười nham nhở của mình ngay tức khắc

“ Anh hai à, lên đây” – Nhi liếc mắt, dường như đôi mắt biết đe doạ nhiều hơn dịu dàng, hết nhìn Hùng lại nhìn xuống ba người còn lại cười nửa miệng rồi đi luôn

- Còn gì muốn nói không – nó bẻ tay, từng ngón thật chậm rãi để hành hạ tinh thần ba người còn lại

Chỉ còn lại hắn, Quân và Kiệt và nó cùng với những tiếng bẻ tay chậm rãi tưởng chừng như không bao giờ dứt giữa màn đêm mập mờ làm cả đám toát cả mồ hôi. Bỗng cả bọn nghe tiếng từ hai phòng của Tuyết và Nhi không hẹn cùng vang lên đúng một câu của Hùng và Nhật: “Á!!! Tha cho anh đi!! Đau quá!!!”

- Có muốn thế không?? – nó ngước lên lầu rồi ngoảnh lại nhìn ba người đang ôm nhau run lẩy bẩy lắc đầu kịch liệt

- Thế tại sao lại ra khỏi nhà vào ban đêm, mấy người ăn chơi trác táng hay sao mà cứ thập thò đi ra đi vào vậy, biết lúc mấy người đi là ba người bọn tui lo lắng lắm không hả??? Có chuyện gì phải nói chứ!! Mấy người trốn đi cũng ngu nữa, 11h đêm mà nổ xe ngay trước cổng rồi phóng đi lúc về cũng thế thì cả cái xã này cũng biết mấy người đi mấy giờ về mấy giờ nữa chứ huống chi là là ba bọn tui ở nhà – nó hét lên giải thích từng chút một nhưng đôi lúc đôi mắt nó chỉ hướng về hắn, và nhận được sự gật đầu coi như am hiểu tất cả của ba người nên không quên tặng mỗi người một quả đấm ngay ngực rồi hậm hực bỏ lên phòng

Hai người kia cũng bước xuống nhà tay cũng ôm ngực, mặt nhăn nhó không thể tả, sau khi an ủi và văng tùm tà la, cả bọn ai về phòng nấy tìm cách làm ngực hết đau. “ Đấm đá kiểu này chắc khỏi lo gì rồi” – hăn lên phòng kiểm tra lại chỗ bị đấm thì chỉ thấy nó hơi sưng, nếu không phải là bọn hắn mà là người thường thì có lẽ sẽ phải tức ngực mấy ngày rồi thâm tím chứ chẳng chơi, hắn thoáng nghĩ vài điều rồi cười nhẹ

- Sáng rồi, ngủ gì nữa dậy đi – nó hét lên làm mấy nam chưa ngủ được một tiếng thì lại bị đánh thức dậy

- Mới có 3h sáng, bọn anh còn chưa ngủ đủ mà, em làm gì thế - Nhật ngáp ngắn ngáp dài bước xuống lầu cùng với mấy nam kia

Nó đứng hống hách giữa đám, còn Tuyết và Nhi thì đang ở trong bếp, nó bắt đầu ra một loạt giảng thuyết cứ mỗi lần nó nhấn mạnh từ gì đó là cả đám lại giật mình, mắt cứ lờ đờ. Hắn tỉnh nhất trong đám vì nó mà hắn không ngủ đủ giấc, hắn chỉ cần ngủ tối thiểu 2h mỗi ngày, dư thì không sao chứ thiếu thì hắn rất dễ cáu

- Nói hết chưa?? Cô đúng là rảnh rang lắm rồi nên mới phá giấc ngủ của người khác, đã nói là đi công việc rồi mà còn bèo nhèo nữa hay là cô ngủ lắm nên giựt mỡ hả?? Gọi cô là đồ khó ưa quả thật là quá đúng!! Tôi nói xong rồi!! XIN PHÉP ĐỒ KHÓ ƯA Ạ!! – hắn cắt ngang “bài giảng” của nó,khiến mấy nam kia rất ngạc nhiên, và câu cuối cùng hắn nói nhấn mạnh rồi bỏ lên phòng

Nghe thấy hắn lớn tiếng hai nàng kia cũng chạy ra xem tình hình

- Thôi, mấy người lên phòng hết đi – nó gằm mặt, phẩy tay ra hiệu giải tán

- Nó nói thế thôi, chứ không có ác gì đâu – Nhật quay lại xoa đầu nó rồi quay lại nói thầm với Tuyết – Em dỗ Ngọc dùm anh

Tuyết lặng lẽ gật đầu, nhỏ Nhi đưa nó qua so-pha ngồi, Kiệt thấy thế quay lại, đứng trước mặt nó, nhấc cằm nó lên, mỉm cười:

- Thằng đó đang thiếu ngủ thôi à, bận tâm làm gì – Kiệt làm đủ bộ mặt làm nó phụt cười – Đấy thế mới cậu, thôi tôi lên ngủ nha – Kiệt thấy nó cười cũng vui lây

- Sắp cuối tháng rồi đấy, hai người nhớ gì không vậy – Tuyết vỗ vai chờ cho mấy nam đi ngủ rồi lại quay sang nó và Nhi với vẻ mặt nham hiểm

- Nhớ chứ sao không – hai người đồng thanh khe khẽ

Nó cười được một tí lại cúi gằm mặt làm cho hai đứa bạn thân cảm thấy lo

Một tuần sau, mấy nam được tự do thoải mái muốn đi lúc nào về lúc nào cũng được ba nàng cũng không quan tâm mặc dù vẫn vui vẻ như mọi ngày làm cho mấy nam rất khó chịu. Mấy hôm đi bàn chuyện cố ý về trễ chỉ mong ba nàng lại càm ràm về việc về trễ để bớt trống trải nhưng đã vỡ mộng. Cứ thế,mấy nam cũng gần như hết chịu nổi về sự hành hạ độc chiêu của ba nàng

Hắn cũng chẳng hiểu sao từ hôm đó nó chỉ cười rồi bỏ đi chứ chẳng cáu lên như mọi lần khi hắn trêu nó, hắn tự trách mình sao lúc đó hắn không nói nhẹ lại một chút thì bây giờ nó đâu như thế, hay là hắn quá lời. Hắn vò đầu bứt tóc, cũng tại vì một phút cáu gắt thèm ngủ mà bây giờ thành người có lỗi!!!???

Hắn bắt đầu bực mình vì thái độ của nó đối với hắn khác hắn so với mọi người, đang ngồi ăn trái cây, hắn lôi Nhật và Tuyết lên phòng để lại nhiều dấu chấm hỏi trên đầu mấy nam còn nó thì vẫn vui vẻ coi tivi như không có chuyện gì xảy ra

- Hai cậu nói đi, tôi làm gì có lỗi à – hắn thật sự nổi điên

- Để em nói cho – Nhật đang định nói thì Tuyết lại quay sang cười

- Ừ, em nói đi, nói cho cái thằng điên kia hiểu- Nhật cũng cười lại rồi liếc mắt qua hắn đang sắp nổi điên

- Cậu đó, cậu nghĩ sao mà lại nặng lời vậy chứ hả?? Cậu có biết là nhỏ buồn lắm không, nhắc đi nhắc lại đúng ba chữ “đồ khó ưa” trước mặt nhỏ, sao cậu ham ngủ đến thế hả?? Mau đi xin lỗi nó ngay cho tôi!! – Tuyết cho nguyên một tràng giảng thuyết hùng hồn làm Nhật phải giơ ngón tay biểu thị sự tuyệt vời

- Được rồi là tôi sai, nhưng tôi không biết cách xin lỗi – hắn gãi đầu

Tuyết như muốn xông vào thụi vài quả vào cái mặt tỉnh bơ kia nhưng may là còn Nhật ngăn lại, Nhật là bạn thân của hắn nên cũng biết rằng hắn chưa bao giờ làm gì quá đáng để phải vác cái mặt “đập chai” của hắn đi xin lỗi người khác nên bây giờ mới thế

- Muốn xin lỗi em mình thì phải dẫn nó đi ăn kem – sau khi đã hạ hoả được nàng Tuyết thì lại ra dáng đàn anh lên mặt với hắn

- Đâu đơn giản thế hả anh?? Ngoài ra nó còn ……- Tuyết đánh tan sự ngạo mạn trong Nhật rồi ba người xì xà xì xầm một cái gì đó

Hai ngày hôm sau, Tuyết và Nhật rủ cả đám đi ăn kem, Nhật vỗ vai hắn, Tuyết nháy mắt với hắn làm hắn thấy căng thẳng. Xin lỗi thôi mà, mắc mớ gì hắn phải sợ đến thế chứ, hắn đã truy cập hết tất cả các lời xin lỗi hay nhất và thành công nhất vào tối qua, hắn đã cảm thấy tự tin nhưng khi có cơ hội thì hắn không mở mồm ra được

Kết quả là hắn để hụt hai cơ hội, Nhật vội kéo hắn ra chỗ khác và hăm he rằng nếu tí nữa để hụt nữa thì hắn tự lo và kết quả cũng giống như hai lần trước. Bây giờ thì không phải là Tuyết nổi nóng mà là anh Nhật nhà ta muốn chọi nguyên cái ly kem trước mắt vào bản mặt tỉnh bơ của hắn. Tất cả ra về trong trạng thái khó hiểu trừ nó

Đến ngày cuối tuần, hắn rủ cả đám đi bar chơi và liền tù tì cả đám đã xuất hiện với xe moto với tốc độ siêu đỉnh làm hắn mất vía

- Để hạn chế tắc đường do xe cộ nên một xe chở hai người chịu không – hắn lấy một lý do rất quái đãng , đi lạng lách mà sợ tắc đường á, hắn ta khùng nặng rồi nhưng ai cũng nghe theo sự phân xe của hắn

- Cô đi với tôi được không – hắn vui vẻ nhìn nó, nó cũng bất ngờ nhưng lại đống ý ngay chớp mắt

- Ơ…- Quân tính nói gì đó nhưng bị cái lườm sắc lạnh của Nhi làm im bặt, và Tuyết quay sang nhỏ Nhi nháy mắt một cái

Cả đám xuất phát, vì nó đã ngồi yên vị trên xe hắn nên hôm nay chẳng có ai phải sợ ra đường bi xe tông, đó là niềm hạnh phúc với người đi đường khi gặp mẫu mã của loại xe có tiếng ở đây

Bỗng nhiên gần đến bar thì hắn lại rẽ qua con đường khác, chuyện còn lại thì để anh nó và hai đứa bạn thân kia lo

- Cậu đi lộn đường rồi kìa – nó nhìn đường hắn đi mà lo lắng nhưng hắn lại chẳng nói gì làm nó càng lo thêm

Hắn dừng lại ở gần cái khu công viên, ngồi ở hàng nước mía không ngần ngại gọi nguyên ly kem cho nó, nó cứ ăn kem ngồi ngắm mọi người qua lại còn hắn thì nốc hết ba ly nước mía

- Hôm đó tôi hơi quá lời phải không?? – hắn gọi đến ly thứ năm mới dám mở miệng

- Ừ!! Rồi sao?? – nó cũng ngừng ăn kem, sắc mặt của nó lại giống cái hôm đó

- V…Vậy..cho ….tôi ….XIN LỖI!! – hắn thấy ngượng miệng nhưng hắn đã lỡ hét to hai chữ “xin lỗi” làm mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào hai đứa nó

Về phần nó thì hơi ngỡ ngàng vì lời xin lỗi hùng hồn của hắn rồi cũng à ừm cho qua, chỉ khuyên rằng hắn đừng như thế nữa là ok hết. Hắn đã nghĩ xin lỗi là vô cùng khó nhưng nếu thật lòng biết mình sai và biết xin lỗi thì ổn thôi, hắn chở nó đi ngắm cảnh công viên rồi lại ghé vào khu vui chơi phá từ trò này sang trò khác làm cái khu trò chơi muốn phá sản với hai đứa này

- Mấy em ơi, sắp đến giờ đóng cửa rồi ạ - cô nhân viên khu trò chơi nhăn nhó cười sau khi đã bị hai đứa nó chơi vài cú hơi thấm

- Ồ vậy là chị không thích bọn em chơi ở đây nữa sao, chị nhân viên – nó làm bộ mặt cún con mắt long lanh như bánh canh làm nhân viên ngập ngừng – Thôi, khuya rồi chị về ngủ sớm không thì nhìn như bà già đấy – nó cầm tay hắn chạy rồi hét to làm nhân viên mặt tối sầm lại

Hai đứa phóng xe về bar nhưng chẳng thấy cái đám kia đâu, hỏi đàn em thì anh ta lại nói là mấy nam kia đi về cùng với hai cô gái trong tình trạng bị xách đầu lôi cổ đi mất hút. Nghe đến đó hai đứa lại rởn da gà, chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra, hắn lại xách xe chở nó về

Hắn cố ý giảm tốc bằng một chiếc xe đạp điện vì hắn muốn ở bên nó lâu hơn nữa,nó cũng thế nên cũng chẳng cần thắc mắc về tốc độ rùa bò này

- Lạnh không?? Lúc nãy quên dặn cô mặc áo khoác – hắn thấy trời trở lạnh nên quay lại nói với nó đầy sự quan tâm

- Không sao, trời mát mà, tập trung nhìn đường đi cha nội – nó cười xuề xoà rồi đập lưng hắn một cái rõ đau vì cứ mải quay xuống nói chuyện với nó mà quên mất xe đang lạng tùm lum

Đến lúc chờ đèn đỏ, hắn và nó đứng bên vệ đường. “ Đèn đỏ ơi, chậm lại một tí đi” – cả hai cùng chung một suy nghĩ vì muốn ở gần nhau lâu hơn

- Thế này cho khỏi lạnh nè – hắn cầm tay nó quàng qua eo hắn rồi cười, nụ cười làm điên đảo mấy chị em đang dọn hàng bên lề

- Ơ….- nó hết hồn nhưng rồi cũng im lặng không phản đối hay chống chế vì nó cảm nhận thấy hơi ấm của hắn, nó thoáng qua suy nghĩ rằng nó đã quá biếи ŧɦái chăng nhưng rồi ý nghĩ đó cũng biến mất theo cơn gió mát thổi qua

Cùng lúc đó, có một người nào đó đã chụp được khoảnh khắc đó, không chỉ ở chỗ bọn nó mà còn có cả đám kia nữa, người đó đã biến mất trên một chiếc moto đen loáng sang trọng và sự xuất hiện của một chiếc xe ô tô cũng dừng ở đèn đỏ gần hai đứa nó

- Anh Phong!!! Quên em rồi hả?? – cô gái lái chiếc xe màu trắng thời thượng và ăn mặc rất chi là sεメy hớn hở khi nhìn thấy Phong “đập chai” nhà ta

“ Mặc thế này thì cởi hết luôn còn che cái quái gì nữa ……Khoan, cái quái gì cô ta là ai mà gọi cậu ta thân mật thế??” – nó nhìn cô gái trong xe khẽ nhăn mặt rồi lại nhìn hắn với vẻ mặt khá khó coi

- Là em à ….Widel, sao không đi luôn cho anh nhờ - vẻ mặt hắn trở nên khá lạnh lùng khi bắt gặp cô ta

- Cô ta là người tình của anh hả?? Chơi cho chán đi!! Nhưng anh vẫn là của em đấy – cô ta nhìn nó với đôi mắt khinh bỉ và bước ra khỏi xe chỉ thẳng vào mặt nó rồi lại trỏ ngón tay vào mình

“ Chát”, “Bốp”…

Thêm Bình Luận