- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
- Chương 37: Long câu sơ thiệp (lần đầu đến long câu)
Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Chương 37: Long câu sơ thiệp (lần đầu đến long câu)
Ngày thứ hai, A Nhĩ Chân vì để biểu đạt sự cảm kích của Khế Sa, đã đáp ứng thỉnh cầu của Vũ Lâm Hanh, đó là dẫn chúng ta tiến đến Long Câu.
Hắn nâng bát rượu, hướng về phía Đông Bắc khom mình cung kính vái một cái, trên mặt mang theo sâu sắc thành kính. A Nhĩ Chân quay đầu lại, mặt trời phía sau vai hắn hiện lên một tầng ửng đỏ. Khẽ cúi đầu, hắn đem bát rượu chậm rãi rưới lên mặt cỏ.
“Bằng hữu phương xa, chúc các người may mắn. Nơi đó ngay tại phía cuối đám sương mù kia. Sứ giả Khế Sa sắp đến sẽ dẫn vó ngựa các người đặt chân lên mảnh đất đó”. Tộc trưởng Khế Sa nói như vậy, thần sắc trong mắt lại khó giấu được vẻ sầu lo. Hắn ngay lập tức quay về hướng trời xanh huýt vang. Một con chim ưng to lớn liền xé không bay lại đây, nó giang cánh lượn vài vòng ở hạ không, sau đó liền thuận lợi giũ cánh, nhắm thẳng trời xanh phía Đông Bắc mà bay đi.
“Lên đường thôi, hãy đi theo nó.”
Chúng ta hướng về phía hắn gật đầu cảm kích , lập tức liền xoay người lên ngựa. Vó ngựa nối tiếp nhau đạp lên cỏ xanh mềm mại, một đường chạy nhanh mà đi. Ánh mắt ta dõi theo hướng sương mù lan dày đặc mà nhìn ra xa. Trong nội tâm cùng lúc có một cái mầm nhỏ đang dần đâm chồi lớn lên. Loại xao động này khiến cho ta thấp thỏm lo âu. Ta mơ hồ cảm giác được, dưới lớp vải màu vàng kia là một thế giới khác đang chờ đợi ta.
Cả nhóm một đường di chuyển vội vã đuổi theo sau con chim ưng kia, dần dần sương mù loãng đi, trước mắt mông lung xuất hiện ra một mảng bóng râm lớn vô cùng, ngay lúc này con chim ưng trên bầu trời kia lại đột nhiên cao giọng kêu lên một tiếng, trong không trung đánh một vòng, chuyển đầu bay trở lại.
Lạc Thần ngẩng đầu nhìn chim ưng dần xa xa bay khỏi đây, trầm giọng nói:“Mọi người cẩn thận, đến nơi rồi.” Liền khống chế dây cương vượt lên đi đầu, tốc cả nhóm lập tức chậm lại, vó ngựa bước lên vùng đất không có màu cỏ xanh của Kế Sa bên kia, mặt đất xốp, nhuộm một màu đỏ sẫm quỷ dị, trong lòng ta căng thẳng, màu sắc này, thật giống thổ nhưỡng do đất và máu trộn lẫn lâu năm mà thành, nhìn ra bốn phía, ta liền lập tức kêu lên:“Khoan đã.”
Vũ Lâm Hanh quay đầu ngựa đến bên ta, hỏi:“Làm sao vậy?” Nàng tối hôm qua uống rất nhiều rượu, trong người vẫn còn nôn nao, khóe mắt hoa đào nhàn nhạt lộ ra một tia mệt mỏi.
Ta thúc ngựa đi vài bước, nhíu mi nói:“Nơi này, làm sao lại tăng thêm nhiều dấu chân ngựa như vậy?” Ở đây số lượng dấu chân ngựa rất nhiều, tựa hồ là có không ít người ở gần đây, hơn nữa nhìn những dấu vết kia thật mới, rõ ràng là lưu lại không lâu.
Vũ Lâm Hanh cùng Lạc Thần tiến đến chỗ mặt đất lộn xộn vết vó ngựa, liếc mắt nhìn xong, trên mặt cũng đều âm trầm. Ta tất nhiên hiểu được nghi ngờ trong lòng các nàng, bộ tộc của A Nhĩ Chân nhiều năm thủ hộ nơi này, phụ cận luôn mây che sương phủ tạo nên một trận pháp cực kì lợi hại, người bình thường cho dù là đi vào trong tộc bộ Khế Sa cũng giống như lên trời, huống hồ làm sao có thể vào được Long Câu.
Cho nên những vết vó ngựa quỷ dị không rõ nguyên nhân ở đây, liền giống như ban ngày gặp ma, cực kỳ khó tin, thật không thể tưởng tượng được.
Ta hỏi:“Hay là có người so với chúng ta đến đây trước một bước?” Vừa dứt lời, xa xa trong bóng râm bỗng nhiên ẩn ẩn truyền ra một âm thanh xao động, rất nhiều chim chóc hoảng loạn trong khoảnh khắc liền giống nhau từ trong rừng im ắng vội vàng đập cánh bay ra, vốn là bốn phía tĩnh lặng đến chỉ nghe tiếng mọi người hít thở, loại âm thanh do xao động bất ngờ sinh ra này, liền giống như một nhát đao lạnh cứng rắn chém vào không khí ngưng đọng bốn phía.
Lạc Thần sắc mặt nhất thời có chút nhợt nhạt, lên tiếng nói:“Chúng ta đi vào trước xem.” Cả nhóm dần tiến gần về bóng râm phía trước, đến khi thị lực có thể nhìn được, một mùi ẩm mốc cổ xưa bỗng nhiên liền xông vào mũi, sau đó thấy được vô số cổ mộc che kín trời, tư thế giống nhau vô cùng dị dạng rối rắm, từng vạt sáng le lắt tĩnh lặng rơi xuống, rọi lên đám rêu sắc xanh đang bò lổm ngổm trên mặt đất, các vệt sáng như trôi nổi lưu động, rất nhiều dây leo khổng lồ buông xuống xuyên qua các khoảng không, mạnh mẽ phát triển từ cành của cây này vươn ngang mà vắt lên cành một cây khác, từ xa trông lại, nhìn giống như hàng trăm con mãng xà lớn đang đan quấn vào nhau.
Ta thật không ngờ, giữa một thảo nguyên mênh mông này lại có một rừng cây cổ thụ thật lớn.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Vũ Lâm Hanh tắc tắc nói:“Xem xem, trong tàng cây có quỷ (ma cây), quang cảnh trước mắt rất giống như vậy.” Lập tức rút Phi Kiếm từ bên hông ra, vung lên chắn ngoài thân, dặn dò:“Đều lấy đồ ra cả đi, cũng chưa biết sắp có trò vui nào diễn ra đâu!” Thúc bụng ngựa một cái, từng bước tiến lên, ta cùng Lạc Thần cũng rút kiếm theo sát phía sau. Mặt đất một tầng lá rụng thật dày, vó ngựa giẫm lên lạo xạo tiếng vang, cào vào lòng người, tại chỗ rừng sâu thăm thẳm này lại càng khiến người ta khϊếp sợ. Cũng may khoảng cách giữa các cây rộng rãi, ngựa có thể đi qua, có điều chốc chốc lại phải dùng kiếm chặt bớt dây leo quấn quanh ngán đường để vượt qua.
Ta một đường nhìn thẳng về phía trước, quả nhiên, trên mặt đất tiền phương cũng có rất nhiều dây leo đã bị người khác chặt đứt, xem ra, đúng là có người nhanh chân đến đây trước. Tình thế này trở nên phức tạp rất nhiều, hiện giờ xuất hiện một nhóm khác, nếu là đối phương tuân thủ nguyên tắc, như vậy cũng coi như là bạn, chỉ sợ nếu hai phía không cẩn thận mà nổi lên xung đột, khi đó muốn giải quyết là rất khó khăn.
Bỗng nhiên ở phía sau một đệ tử Mặc Ngân cốc hét to một tiếng, chúng ta đều bị dọa không ít, vội ngoảnh đầu lại nhìn, thấy đệ tử Mặc Ngân Cốc phát ra âm thanh kia sắc mặt xám như tro, hắn dùng tay lau mặt, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Vũ Lâm Hanh khẽ nhíu mi, hướng đệ tử kia hỏi:“Làm sao vậy, gặp quỷ hay sao?”
Đệ tử kia run run giơ tay lên, đưa tới trước mặt mọi người, rời rạc lắp bắp nói:“Cốc.. Cốc chủ… Có.. Có..”
“Vuốt thẳng đầu lưỡi rồi nói chuyện, có cái gì?” Vũ Lâm Hanh vừa dứt lời, chúng ta đột nhiên đều trở nên im lặng, bởi vì chúng ta thấy trên bàn tay đang mở ra của đệ tử kia là một mạt máu đỏ sẫm, trên khuông mặt xám trắng của hắn vẫn còn lưu lại vết máu bị lau, chính là thực hiển nhiên, máu kia, cũng không phải của hắn.
Ta cảm giác cơ thể vô thức rùng mình một cái, từ từ ngẩng đầu lên, hướng về phía trước của đệ tử kia nhìn lại, dễ dàng trông thấy một cái thi thể nam nhân đơn độc treo thẳng phía trước, hắn mặc y phục màu đen, đôi mắt trợn trừng, khuôn mặt đã muốn không thể phân biệt rõ ràng, bị dây leo khổng lồ trói, đung đưa tới lui tại khoảng trống giữa hai thân cây. Nhưng đây vẫn còn chưa tính, phóng ánh mắt ra xa, liền phát hiện một phạm vi lớn trên đỉnh đầu chúng ta trong đều rải rác treo xuống rất nhiều thi thể, có mấy cái thi thể là mới chết, khóe miệng chảy ra vài tia máu tươi, nhiều hơn cả vẫn là những thi thể đã khô, quần áo trên người cũng đã mục nát, chỉ còn lại những mảnh vải phất phơ bay trong gió.
“A…!” Ta chưa khi nào gặp qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, hô lên một tiếng nhỏ, dây cương thậm chí cũng nắm không vững, thiếu chút nữa liền muốn ngã xuống khỏi ngựa.
Lạc Thần bên cạnh vội vàng đưa tay đỡ lấy ta, hướng ta lắc đầu, nhẹ nhàng nói :“Chỉ là vài cái thi thể, không cần phải lo lắng.” Ta nhìn nàng trên mặt không chút gợn sóng, không khỏi thán phục quả nhiên nàng thường xuyên qua lại dưới lòng đất, chủ yếu là gặp qua thi thể và tống tử , cũng giống như ta mười năm ở đất Thục, số người sống gặp chỉ có vài người. Ta vội vàng bình tĩnh tâm thần, chỉ vào thi thể nói: “Bọn họ… Bọn họ như thế nào lại bị treo lên?”
Vũ Lâm Hanh nói:“Ai biết được, muốn tự sát cũng không cần chọn chỗ này, A Khước, ngươi đi qua nhìn tên mặc áo đen kia một cái, quần áo như thế nào lại nhìn quen mắt đến vậy?”
“Dạ, cốc chủ.” Một bên A Khước lên tiếng trả lời, đánh ngựa đi qua, sau đó nghiên người ngay trên yên ngựa, cẩn thận kiểm tra nam nhân mặc y phục đen, hắn tựa hồ lấy ra vật gì trên người tên kia, sau đó thúc ngựa lại đây giao cho Vũ Lâm Hanh, bẩm : “Cốc chủ, y phục là của là Tuyệt Cốt phái bên sườn núi phía Nam.”
Tuyệt Cốt phái là một chi nhánh môn hạ nhỏ thuộc Phát Khâu, đệ tử trong phái trên giang hồ lại nổi danh xấu xa, ảnh hưởng tuy rằng không lớn, nhưng giỏi dựa vào các thế lực cường đại khác, sau khi đem bảo bối trong mộ lấy ra, sẽ rút một phần cống nộp , một phần bù vào kinh phí hoạt động của môn phái, vẹn toàn cả hai.
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, “Nguyên lai là đạo sĩ mũi trâu Phát Khâu, ta còn tưởng là ai.” Nàng nhận lấy vật A Khước mang tới, ta đến gần để nhìn, hóa ra chính là một cái răng nanh đen sẫm, trên mặt hắc quang rạng rỡ, tản ra hơi thở quỷ dị.
Nháy mắt dưới da đầu ta như nổ tung , trong óc hiện lên ngày đó gặp Hà Lão Ô trên hành lang ở Phong Nguyệt các, gã nam nhân đen tối bên cạnh tên gọi lão Tứ cũng đeo một cái răng thú tẩm máu chó mực giống vậy, nhất thời kinh ngạc kêu lên:“Là.. Là hắn!”
Lạc Thần nhìn về phía ta, hỏi:“Ai?”
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
- Chương 37: Long câu sơ thiệp (lần đầu đến long câu)