Chương 27: Chim yến trở về

Hoảng hốt chỉ cảm thấy một mạt lãnh hương đập vào mặt, nhoáng nhìn lên một cái, Lạc Thần đã cầm trên tay trong suốt sáng láng ngọc trâm, chỗ cái chuôi tạo hình bế ngạn, nhìn kĩ nghiễm nhiên là cây ngọc trâm do Côn Luân tặng ta.

“Ngươi sao lại lấy trâm của ta?” Ta kinh ngạc sờ lên chỗ búi tóc, khối băng này luôn làm liệc khiến người ta không kịp đề phòng, hại vừa rồi xoay mình lại đây hướng tới, trái tim như bị treo lên chỗ cao, ta cũng không hiểu được chính mình như thế nào lại xuất hiện cảm giác kì dị như vậy.

“Ngươi không phải muốn biết sao? Nếu ngươi ngày sau sẽ không hối hận, liền đi theo ta.” Lạc Thần đôi mắt thâm túy hiện lên một tia thần thái, lập tức xoay người về phía sau , ta bị lời của nàng làm cho có chút choáng váng, nàng này lảm nhảm là đang nói cái gì?

Đầy bụng hồ nghi theo sát ở nàng mặt sau, thong thả bước vào phòng, mới phát hiện nơi Lạc Thần đã đến cực kỳ đơn sơ, vắng vẻ, một góc tùy ý đặt mấy bồn hoa cỏ, thật là phòng này quá lớn, quá mức vắng vẻ, thật chẳng có gì xuân ý, ngược lại trong phòng còn toát lên vài tia thê lương.

Lạc Thần đi đến phòng dừng lại, quay đầu liếc nhìn ta một cái, lại thẳng hướng buồng trong đi đến, đợi nàng từ buồng trong đi ra, trên tay đã cầm một cái hộp nhỏ màu xanh biếc.

Ta nhận ra đó chính là cái hộp ngọc phỉ thúy mang về từ chỗ Sở vương phi. Theo tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhìn khối ngưng bích kia lung linh, kí ức về những gì đã diễn ra tại lăng Sở vương phi như thủy triều dâng lên.

Lần này đi sở Vương phi lăng mộ , gây cho của ta hoang mang nhiều lắm, ta cá nhân hồ loạn tự mình đoán rằng mất mười năm, tám năm cũng khó mà hiểu từ đâu đến đâu, hiện giờ ngoại trừ số vàng lá ra thì chỉ hộp ngọc phỉ thúy này là đáng chú ý nhất. Vì cái gì lúc ấy Lạc Thần xuất ra kia khối cá chép ngọc bội đỏ tươi, Sở vương phi trông thế lại mang ra cái hòm này, quan trọng nhất là trong cái hòm đó rốt cuộc chứa đựng bí mật gì?

“Muốn biết chủ nhân làm cái gì sao?” Lạc Thần tùy ý phiêu phiêu chiếc hộp nhỏ trên tay nói.

Ta lấy lại tinh thần, nhìn nàng khinh miệt cười: “Kẻ có vương vị như hắn, muốn đích đơn giản ba dạng, tài, quyền. . . . . .”

Dừng một chút, thẳng tắp nhìn vào mắt nàng: “Còn có mệnh.”

“Đúng” Lạc Thần thản nhiên nói, mi mắt khép , vĩnh viễn che giấu những điều ta không thể đọc được.

Nàng nói tiếp: “Trên này ghi lại ngọc toa lục chiến quốc lá vàng, khẳng định còn rất nhiều phần khác bị đem đi quy táng ở nhiều nơi, chúng ta gộp lại lá vàng vẫn không đủ, còn phải cần nhiều đồ vật khá như ta nói là cái hòm trên tay này”

Nàng đem hộp ngọc đưa cho ta, ta thuận thế tiếp nhận hộp ngọc phỉ thúy, đến khi nhìn hình vẽ trên mặt chiếc hộp, trong lòng vẫn là tránh không được một trận chột dạ. Miễn cưỡng định thần lại, tỉ mỉ nâng lên chiếc hộp ngọc phỉ thủy, mới phát hiện chiếc hộp liền khối, ngay cả cái khe hở cũng không tằng nhìn thấy, qủa nhiên là hiếm thấy, đến khi soi xét kĩ phát hiện hộp ngọc phía dưới có một cái lỗ nhỏ hình thù kì quáy, tuy hình dáng bất quy tắc nhưng đã có chút quen mắt.

Ta âm thầm nhíu mày, không ngờ Lạc Thần đưa ngọc trâm tới trước mặt ta, nói: “Cây trâm này chính là chìa khóa.”

Lòng ta nổi lên một trận hồi hộp, Lạc Thần tự tay cầm ngọc trâm, nhẹ nhàng hướng vào cái lỗ nhỏ không quy tắc ấy cắm xuống, hoàn mĩ trùng khít .

Ta giật mình không nhỏ, mà chỉ nghe răng rắc một tiếng, chiếc hộp thân nứt ra thành hai nửa, xốc lên vừa thấy, chỉ thấy dưới hộp một cái cổ kính đang nằm tĩnh lặng, quanh thân khiếm lên một màu vàng sáng bóng, hoa văn chạm rỗng tạo hình, giữa kính có một con mắt trông rất lạnh lùng, điêu khắc đắc trông rất sống động, đang ở kia lẳng lặng địa nhìn chằm chằm ta.

Nhìn nhìn, kia trong ánh mắt giống như có một cái tay tái nhợt , đột ngột xuất hiện đến, lập tức nhanh chóng nắm lấy của ta suy nghĩ, hung hăng lay động, giống như mốn lấy ra toàn bộ những thứ trong đầu ta, nhất nhất run run đều xuất hiện.

“Thiên mệnh kính? !” Ta cả kinh lui về phía sau từng bước.

Thiên mệnh kính, biết thiên mệnh.

Côn Luân qua bản “Tham lăng” từng nhắc đến một cái kì dị cổ kính, trên mặt kính ánh mắt quỷ ấy biến thành tro ta đều nhận được, truyền thuyết về mặt cổ gương này còn truyền đến nay, thậm chí có thể nhìn thấy phàm nhân sống bao lâu, kiếp trước nhân quả, thật giả bộ mặt.

Nghe những thứ huyễn hoặc này, ta vẫn giữ bán tín bán nghi thái độ, mà nay thực mắt nhìn thấy, làm cho tâm niệm trong quá khứ của ta đành thay đổi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta hoảng sợ nhìn Lạc Thần, quát khẽ.

Thật là đáng sợ, Côn Luân tặng cho của ta ngọc trâm, như thế nào lại chính là chìa khóa chiếc hộp trong cổ mộ. Cái chuôi này cái chính là cái chìa khóa, thế nhưng có thể đem thiên mệnh kính như vậy bày ra trước mặt , này hết thảy ta là chủ nhân của ngọc trâm lại không hề biết gì, ngược lại Lạc Thần đối với việc này lại vô cùng tường tận.

Nàng biết được nhiều lắm, nhiều đến mức làm ta nghĩ mà sợ, ta ở nàng trước mặt, giống như không có bí mật, cho dù ta sớm chiều đều giữ cái vật nhỏ này, mà nàng không xem đến, có lẽ vĩnh viễn ta không thể nghĩ tới manh mối kì lạ này.

“Biểu tình của ngươi, hình như là ta sắp ăn ngươi đến nơi” Lạc Thần tới gần ta, khóe môi gợn sóng không sợ hãi: “Ta, thực đáng sợ sao?”

Ta không chỗ khả năng trốn tránh , cắn răng cúi đầu nói: “Ngọc trâm là Côn Luân tặng ta, ta muốn gặp nàng, để hỏi rõ ràng.”

“Không thể.”

“Ngươi dẫn ta đi gặp Côn Luân, ta hiện tại muốn gặp nàng!” Ta âm điệu bỗng nhiên cất cao, run rẩy nói.

“Không được, ta không biết nàng hiện nay ở nơi nào.” Lạc Thần mím môi.

“Ngươi không phải trước mặt là tâm phúc của tôn vương sao, dĩ vãng phụng dưỡng ở tôn vương bên cạnh người, ngươi như thế nào lại không biết? Ngươi cái gì đều biết cả, ngay cả của ta ngọc trâm là chìa khóa còn biết, vì cái gì này lại không biết ? !” Lần này, ta cơ hồ là hướng nàng rống lên .

“Thanh y. . . . . .”

“Đủ rồi. . . . . .” Ta đưa tay cầm hộp ngọc phỉ thúy cùng mặt cổ kính run run trả lại nàng, chặn đứng lời của nàng : “Ta sẽ nói chuyện nói sau.”

Rất rối loạn, này hết thảy rất rối loạn, ta không thể thừa nhận, xoay người liền chạy.

Một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy về đến nơi, ta thất hồn lạc phách dựa vào đầu giường, trong đầu từng đoạn suy nghĩ đều đứt quãng, qua lại xuyên qua, lại đều là hình ảnh của Lạc Thần.

Khuôn mặt nàng nhìn không rõ lắm, im lặng không nói , giống như là một khối nam châm, gắt gao hút lấy ta, có lẽ, ta nên đem mặt nạ của nàng xả xuống dưới, tâm tư nàng như vậy, ta cho dù xả xuống dưới, có thể hay không lại một mặt nạ khác đang chờ ta?

Trong lúc Thiệu Cảnh tiến vào đệ dược đưa cơm, ta miễn cường hoàn thành việc ăn uống, như vậy, cứ ngồi như vậy một hồi lâu, thời gian cứ thế trôi nhanh từ lúc nào chẳng biết.

Bóng đêm dần dần trầm xuống dưới, ta ngẩng đầu hướng ra ngoài cửa sổ, lại là một đem trăng lạnh, đi qua đem cửa sổ khép lại, giữ nguyên y phục nằm xuống.

Theo tâm tình chậm rãi bình phục, ta dần dần bắt đầu hối hận, hối hận mới vừa rồi không nên có thái độ như vậy đối với Lạc Thần , nàng là gì của ta mà lại phải có trách nhiệm giúp ta đi tìm Côn Luân, ta có thể nào vô duyên vô cớ địa hướng về phía nàng nổi nóng?

Nói đến nói đi, đều bởi vì ta vô dụng.

Lần đầu tiên trong cuộc đời ta cảm thấy mình thật mãnh liệt cô độc vô y.

Hiện giờ không có Côn Luân, trên đời liền chỉ còn lại mình ta một người.

Mà Côn Luân, nàng vì cái gì phải đem ngọc trâm tặng ta, tiến thêm một bước nghĩ kĩ đến, nàng nhất định là còn có rất nhiều sự tình gạt ta. Bọn họ đều có bí mật riêng, đều dấu che giấu không nói cho ta biết, lại cố tình đẩy một người chẳng biết gì như ta cùng xuống nước.

Ta rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể hiểu được chừng ấy nguyên do?

Cứ như vậy mà trằn trọc lên trằn trọc xuống, rồi cũng thϊếp đi, trong giấc ngủ mơ mơ màng màng , lại nghe được một trận “thùng thùng” cửa sổ đạp vào nhau, thanh âm thật đáng sợ, ta nghiêng tai lắng nghe, đứng dậy xuống giường, trên người vẫn là áo mỏng, cẩn thận đem cửa sổ mở ra, liền gặp Lạc Thần khoác một thân thản nhiên như ánh trăng màu bạc, im lặng địa đứng ở ngoài cửa sổ.

Ta dụi dụi đôi mắt, vẻ mặt xấu hổ kinh ngạc.

Đi theo ta.” Nàng hạ giọng nói.

“Làm cái gì?” Nhìn bộ dáng của nàng lòng ta càng hối hận.

“Lúc này ngươi muốn gặp ai nhất?”

Nghe vậy, lòng ta lý mạnh run lên, theo cửa sổ nhảy ra, rơi xuống thân thể nàng, lại nghe Lạc Thần nói tiếp: “Cửa chính đều có lính gác, chúng ta theo mặt đông tường đi xuống.”

“Gác?”

“Lân cận nơi đây, đều có lính gác trạm ngầm của chủ nhân”

Ta nhất thời trái tim băng giá, vậy ra mấy ngày nay, sinh hoạt của chính mình đều trong tầm ngắm của người khác.

Đi theo Lạc Thần các hướng đông tay, lúc này trăng sáng đã treo cao, không ít nơi đều là loang lổ lấm tấm ám ảnh, tim nhảy lên từng hồi, loại cảm giác này so với ở dưới mộ còn khẩn trương hơn. Ở mộ, ngươi sẽ phải đối phó với những thứ chẳng có tâm tư như quỷ vật, còn hiện tại đối mặt ở nơi đây là lòng người khó lường.

“Nàng ngay tại bên trong, buổi chiều ta theo dõi đã biết rõ nơi nào.” Lạc Thần thản nhiên dặn dò, hối thúc đi nhanh.

“Lạc Thần. . . . . .” Ta vội vàng gọi lại nàng.

Nàng không nói lời nào, dừng lại, quay đầu lại im lặng xem ta.

“Ban ngày là ta thất lễ .” Ta thanh âm có chút khàn khàn, hối hận vì sự lỗ mãng: “Mong rằng ngươi chớ để chú ý.”

Nàng trên mặt không gợn chút sợ hãi, chính là hơi hơi hướng ta điểm phía dưới, chừng gian nhẹ nhàng một chút, nhảy đến một cái bóng cây rậm rạp, giống như một bóng cò trắng ám muội, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Ta nhìn chằm chằm nơi nàng biến mất một hồi, lập tức thu lại tâm trạng, thi triển khinh công theo tường bỏ lại quá khứ. Sân viện bóng cây lắc lư, ngẫu nhiên nghe được vài tiếng côn trùng kêu vang, khoảng không tĩnh mịch, khoảng sân viện cứ như không khí trần tục bị rút hết.

Trong đó có một gian phòng le lói ánh ánh, ta lại gần, đυ.c một lỗ nhỏ trên cửa sổ, bắt đầu nhìn lén tình hình trong phòng.

Ta bình tĩnh nhìn nữ tử trên xe lăn, che miệng lại, sợ chính mình nhất thời kích động kêu ra tiếng.

Côn Luân.

Quả nhiên là nàng!

“Canh giờ không còn sớm , sớm đi nghỉ ngơi đi.”

Nữ tử mặc quần áo cầu kì căn dặn, thanh âm cực kỳ ôn nhu, nhìn ra được nàng đối Côn Luân cực kỳ cẩn thận.

“Hôm nay công sự không sai biệt lắm xem như xong rồi, chính là lá vàng thiếu xót lại sắp đặt quá mức hỗn độn, nhất thời thật cũng hợp lại cũng không được gì.” Côn Luân nghiêng đầu, tiếp nhận chén trà trong tay nữ tử sang trọng, chuyển sang nói: “Ngươi như vậy vậy trở về, hắn sẽ không lo lắng sao?”

“Không sao, hắn không dám nói thêm cái gì. Nhưng ngươi có mệt mỏi quá không.”

Côn Luân nhắm mắt, cúi đầu nói: “Vương phi. . . . . . Hiện nay ta chỉ là đê tiện kẻ tù tội, Vương phi làm gì phải hạ mình, tự mình tới đây chiếu cố riêng cho cái thân tàn phế này.”

Vương phi, vậy là nữ tử sang trọng kia đúng là tôn vương phi.

“Ngươi sao lại coi ta là người ngoài, ta cũng là sư muội của ngươi mà.” Nữ tử ăn mặc hoa lệ làm như thương tâm cực kỳ, bất giác rơi lệ, Côn Luân vội vàng quay đến, ta lúc này mới có thể thấy rõ bộ dạng này, nàng nhìn gầy đi không ít, mặt mày cao thấp đều nhiễm vài phần mệt mỏi.

“Tiểu Diệp Tử” Côn Luân thở dài: “Ta sai lầm rồi, chớ để vì ta mà tức giận.”

“Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cục chịu gọi ta là Tiểu Diệp Tử. . . . . .” Nữ tử ăn mặc sang trọng mặt giãn ra, có vẻ thập phần xinh đẹp đáng yêu, ngọc dung tạo hình, trẻ trung tươi tắn, thật không giống như người giận hờn ban nãy.

Côn Luân cầm tay nữ tử ăn mặc sang trọng , ôn nhu cười nói: “Ta quên Tiểu Diệp Tử của ta khi nào? Dù sao người cũng nên về sớm, hắn thật sự lo lắng đấy”.

Tiểu Diệp Tử?

Diệp Tử Nhứ, ta thầm nghĩ, Thiệu Cảnh từng nói chủ mẫu của nàng tên là Diệp Tử Nhứ, chưa từng nghĩa đó lại là thân phận tôn sùng tôn vương phi, thế nhưng hóa ra lại cùng Côn Luân là đồng môn sư tỷ muội.

“Tốt lắm. . . . . .”Diệp Tử Nhứ ngập ngừng nửa ngày, mới nói: “Sư tỷ, ta đi trước trở về, ngươi đi đứng không tiện. . . . . .” Nói tới đây thoáng chốc dừng lại, có chút đau lòng, nhìn chằm chằm chằm chiếc xe lăn một hồi, Côn Luân thấy, ngẩng đầu trìu mến nhìn nàng, lập tức hướng nàng lắc lắc đầu..

“Ta đi đây.” Diệp Tử Nhứ cúi đầu nói , rốt cuộc nói không nên lời , đành lòng gạt lệ, xoay người đẩy cửa đi.

Côn Luân thấy thế, sâu kín thở dài, chỉ nghe giọng nàng thì thào với ánh nến ẩn hiện, nhẹ giọng nói: “Cẩm Niệm, ta làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?”

Sư Cẩm Niệm, chính là tên mẫu thân của ta.

ta thấy trong phòng không còn người ngoài, nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, nhảy đi vào.

Côn Luân đột nhiên quay đầu lại, nhìn đến là ta, nhất thời ngây người.

Thời gian giống như như ngừng lại giờ khắc này, sắc mặt của nàng so với trước còn tái nhợt hơn, mờ nhạt ánh sáng – nến hạ, nàng vẫn là như trước bình thường xinh đẹp. Ta cùng với của nàng gặp lại, giống như đã trôi qua bao nhiêu thời đại,, lục hà y cựu tĩnh tĩnh trữ lập, vãn liễu na tây tử hồ bạn đích vi phong, tiều lai hoảng nhiên cách thế (dòng sông vẫn tĩnh lặng, tây hồ vẫn gió nhẹ, mà giật mình đã cách một thế hệ).

Bất tri bất giác, mắt ta đã thấm ướt.

“Côn Luân. . . . . .” Ta gọi nàng.