Tất tất tốt tốt, âm thanh sột soạt khi cởi y phục càng phát ra rõ ràng, thở dốc càng sâu, hiển nhiên là người trong phòng lúc này mới thực sự là lúc mãnh liệt.
Ta ngồi trên mái nhà, khuôn mặt nửa lạnh nửa nóng.
Ngay cả khi lo lắng sợ rằng tối nay có chuyện kỳ quái, sợ lại đổ máu, thì chuyện thám thính cảnh uyên ương động phòng như thế này cũng thật không thích hợp. Dù sao thì nhĩ lực của nhĩ không giống người thường, giống như hai người đang ở trước mặt ta, ta nghe được rất rõ ràng, quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Ta thấy hay là chúng ta trở về đi." Ta hối hận rồi, lúng túng nói.
Vừa lúc nữ nhân trong tân phòng mềm mại gọi Thi Đình Lễ một tiếng: "Phu quân."
Giọng nói mềm nhẹ kia càng khiến ta cảm thấy ở đây nghe trộm là tội ác tày trời.
Đây chính là cô nương gia thế trong sạch, nếu như biết đêm động phòng của nàng còn có ba người khác đang trên nóc nhà nghe trộm, đến lúc đó chẳng phải là xấu hổ đến muốn tự sát sao?
Tội lỗi, tội lỗi.
Lạc Thần nhìn ta một cái. Chốc lát qua đi nàng gật đầu đáp ứng, lúc này mới đứng dậy. Nhưng Vũ Lâm Hanh vẫn hứng thú ngồi ăn đậu phộng, Lạc Thần đứng lên nàng liền cúi người đến bên cạnh lỗ hổng chỗ Lạc Thần mà nhìn xuống.
Vừa nhìn vừa nói: "Lúc nãy đều để cho Ma Quỷ xem hết, ta một chút cũng nhìn không thấy. Không được, tốt xấu gì ta cũng phải nhìn một cái mới có thể lấy lại vốn."
Vốn của nàng ở chỗ nào.
Lúc đang nói chuyện, bất cẩn một hạt đậu phộng rơi xuống phía dưới.
Lòng ta bang bang nhảy động, lập tức luống cuống tay chân dùng mấy miếng ngói che lỗ hổng lại, nghiêng tai lắng nghe.
Nữ nhân dưới kia trầm thấp di một tiếng: "Phu quân, có chuột sao?"
Thi Đình Lễ giống như phát điên, trong thanh âm rất là kích động, run rẩy nói: "Làm sao có chuột, đừng ngốc."
Lúc ta nghe đến giọng nói của Thi Đình Lễ dường như khóc, rồi lại nghe động tĩnh khác, đại để là hắn lại ôm hôn nữ nhân kia nhưng có vẻ nhiệt tình hơn một chút.
Thi Đình Lễ lẩm bẩm nói: "A Hành, ta nhớ nàng muốn chết."
Aiz, cái này trực tiếp nhớ ngươi muốn chết.
Nam nhân trên đời dỗ ngọt nữ nhân vẫn luôn dùng biện pháp này.
Lạc Thần dỗ dành ta không nhiều không ít nhưng cũng chưa từng trực tiếp, tựa hồ phải khiến ta dụng tâm đến xoăn qua quắn lại mười tám vòng cuối cùng dạ dày cũng sắp thắt lại luôn rồi thì nàng mới thoải mái.
Tuy nói, ngô, ta chính là thích nàng như vậy.
Nhưng nếu như một số thời điểm nàng cũng có thể nói một câu: "Thanh Y, ta nhớ nàng muốn chết." thì ta có chết cũng thấy xứng đáng.
Mồ hôi chảy ròng ròng mà ngẫm lại, nếu Lạc Thần thật sự nói câu này đại để trời cũng sẽ sụp xuống. Đến lúc đó ta không chết cũng phải chết.
Ta thoáng nhìn Lạc Thần, nàng trái lại ở bên cạnh không nhanh không chậm mà thu dọn bầu rượu cùng bát đĩa, cất vào trong thực hạp. Nàng một thân hắc y, đoan trang nghiêm túc.
Thi Đình Lễ lại nói: "Là ta không tốt, đều là ta không tốt. Bất quá cũng may, ngươi đã trở về."
Ai biết nữ nhân dưới kia lại không lên tiếng, tất cả đều giống như lạnh xuống.
Ta phát hiện bất ổn.
Đợi một lúc, nữ nhân kia cứng nhắc nói một câu: "Phu quân, A Hành là ai?"
Vũ Lâm Hanh cười cười đẩy ta: "Sư Sư, không phải nói muốn đi sao? Thế nào tự mình lại nghe lén rồi, ngươi giả đứng đắn."
"Xuỵt." ta nhẹ giọng ra hiệu.
Vũ Lâm Hanh lập tức im bặt.
Thi Đình Lễ không lập tức trả lời, trong tân phòng một phiến tĩnh mịch, ta nghĩ có lẽ hắn đang sửng sốt thôi, dù sao thì đêm tân hôn ôm thê tử thân thiết ai ngờ lại gọi sai tên, nhất thời cũng không biết giải thích thế nào.
Lúc này, tân nương của hắn đột nhiên thê lương hét lên: "Có quỷ."
Một tiếng thét chói tai xé rách bóng đêm, sau đó có tiếng phá cửa, chỉ thấy một bóng đen nho nhỏ mở toan cửa phòng nhảy ra khỏi viện, tốc độ của nó rất nhanh, trở mình liền biến mất trong rừng cây phía bên trái biệt viện.
Lạc Thần điểm mũi chân, nhẹ đạp vài bước cũng theo đạo bóng đen biến mất trong bóng đêm.
Thừa dịp người trong phủ nhất thời chưa kịp đến, ta nhanh chóng đậy miếng ngói lại, hỉ phục của tân nương bị cởi một nửa, nàng nằm nghiêng trên mặt đất, dáng vẻ kinh hồn vừa định, Thi Đình Lễ khoác ngoại bào.
Ta chú ý đến thắt lưng của hắn đã cởi ra ném ở trên giường.
Những yên chi câu ngọc treo trên đó đã không thấy nữa rồi. Rõ ràng lúc vào cửa vẫn còn treo trên đai lưng.
" Sư Sư đi mau, mọi người sắp đến rồi!" Vũ Lâm Hanh kéo ta một cái.
Ta vội vàng đậy hết ngói lại, chụp lấy thực hạp cùng Vũ Lâm Hanh nhảy lên cây cao, nương cành cây làm điểm tựa một đường đạp không nhảy đến ngoài tường.
Về phía Lạc Thần thì ta không đuổi theo, rất nhiều việc nếu nàng đã làm thì sẽ vô cùng ổn thỏa, ta chỉ cần đợi là tốt rồi, vì vậy ta trở về Mặc Nghiễn Trai.
Đợi gần nửa canh giờ Lạc Thần mới đạp lấy bóng đêm mà trở về.
" Ma Quỷ, thế nào rồi? Đó là thứ gì?" Vũ Lâm Hanh tính tình nóng này, lập tức đi hỏi nàng.
"Hoàng bì tử." Lạc Thần đạm nhạt nói.
Vũ Lâm Hanh nói: "Đó là thứ nhìn thấy lúc nãy sao? Cuối cùng nó đã đi nơi nào?"
"Thanh Mãn Ký." Lạc Thần vừa cởi khăn che mặt vừa nâng mắt dịu dàng nhìn ta: "Ta muốn ăn đậu hủ."
........ Cái gì?
Khuôn mặt ta nhất thời đỏ bừng.
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh trợ tròn nhìn Lạc Thần: "Ma Quỷ ta hỏi ngươi, ngươi không trả lời thì thôi đi, còn kéo sang đậu hủ cái gì? Ngươi cho rằng ta là cây đuốc hay là ngọn đèn đây?" (bóng đèn 100w rồi nàng ơi).
"Sáng mai đi chợ mua một chút đậu hũ đi." Lạc Thần nói.
"Được." Ta xấu hổ gật đầu. Cảm thấy nàng nói lời này thật sự là đang ăn đậu hủ (kiểu như chiếm tiện nghi, buông lời trêu ghẹo)
"Hoàng bì tử đến tiệm đậu hủ sao?" Ta hỏi.
Lạc Thần gật đầu: "Gần đây có một tiệm mới dọn đến. Ngày mai chúng ta đi ăn thử."
Vũ Lâm Hanh lập tức hướng Lạc Thần ném một cái bạch nhãn.
Sáng hôm sau, ba người liền đi thị tập mua đậu hũ nấu canh, ngoại trừ đậu hũ tươi nơi đó còn bán đậu hoa để làm bữa sáng.
Lão bản ước chừng hơn hai mươi tuổi, tóc dài được che lấy bởi chiếc khăn thanh sắc, đôi mắt sáng, cười rộ lên rất thân thiện. Có khách đến, nàng liền vớt đậu hũ trong nước ra, cổ tay tuyết trắng thậm chí còn trắng mềm hơn đậu hũ rất nhiều.
Đậu hoa cũng là lão bản nương tự tay làm, thương nhân đến Duẫn Thành cũng không ít, nàng lại là người có tâm tư rất biết buôn bán, nên đã làm vài hương vị khác nhau.
Ta ở Thục quen rồi, có thể ăn cay nên liền gọi món đậu hoa dầu lạt, người ở đây thường ăn loại này. Vũ Lâm Hanh thường xuyên đến chỗ ta, dần dần quen với khẩu vị của Duẫn Thành nên cũng gọi đậu hoa dầu lạt giống như ta.
Lão bản nương mỉm cười ra hiệu hỏi Lạc Thần, thuận tiện chỉ chỉ giấy đỏ dán trên quầy hàng.
Trên đó chữ viết xinh đẹp, phía sau mỗi món đều có giá cả cụ thể.
Nàng quả thật là một mỹ kiều nương.
Đáng tiếc lại là người câm người câm.
" Đậu hoa đường phèn là được rồi." Lạc Thần chỉ vào đậu hoa ngọt.
Lão bản nương mỉm cười.
Không bao lâu đậu hoa đã đến, Vũ Lâm Hanh đỡ cằm chê cười Lạc Thần: "Đậu hoa ngọt ngon như vậy sao? ngọt ngọt nị nị, Ma Quỷ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Mặc kệ ăn cái gì nàng cũng muốn bắt bẻ trêu chọc Lạc Thần vài câu, hết lần này tới lần khác Lạc Thần lại có sở thích kỳ lạ này. Vì vậy bị trêu chọc là chuyện thường.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống hướng ta đạm đạm nhất tiếu, cúi đầu múc một muỗng nhỏ đậu hoa, mới nói: "Ta thích ngọt."
Ta hoảng hốt nhìn nàng nhẹ nhàng liếʍ môi dưới, dường như đang thưởng thức gì đó, hiển nhiêu là có ý ám chỉ, nét mặt già nua của ta chịu không được nữa liền đỏ bừng.
Ba người ở quầy đợi hồi lâu, khách nhân bên cạnh đến lại đi, ta lại xấu hổ chiếm chỗ buôn bán của lão bản nương, huống hồ nàng còn là một người câm, ra ngoài kiếm sống đã rất đáng thương, vì vậy gọi một chén rồi lại một chén, tuy rằng tận lực kéo dài thời gian ăn nhưng cuối cùng vẫn ăn đến muốn nôn ra.
Xem ra trong những ngày sắp tới ta đại để là không muốn nhìn thấy đậu, đậu hoa, đậu hũ rồi.
Tốt nhất là cũng không nên nhắc đến chữ đậu trước mặt ta.
Dòng người tán đi, lão bản nương cũng rảnh rỗi nàng chỉ chỉ một đống chén chồng chất bên cạnh ta, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc.
Hiểu được hiểu được ý nàng, là đang hỏi ta rất thích ăn sao, ta lúc này mới mỉm cười, nặn ra một câu: "Rất ngon. Rất rất thích."
Đôi mắt nàng khẽ cong, lại dùng tay ra dấu, chỉ vào đống chén không nghiêm túc lắc đầu.
Ý của nàng là đậu hoa cho dù thích ăn cũng không nên ăn nhiều, không tốt cho thân thể, đậu hoa trong dạ dày ta cũng sắp trào lên rồi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Ta biết. Đa tạ. Tay nghề của Lão bản nương quả nhiên là tốt, nhất thời đã ăn nhiều rồi mà không chú ý."