- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)
- Chương 6
Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)
Chương 6
Nữ tử âm khí nặng, lại là tân nương, bên cạnh khó tránh khỏi sẽ có một số thứ bẩn quấn lấy, cho nên bước qua chậu lửa mới trở thành nghi thức vô cùng quan trọng, là một trình tự bắt buộc trước khi hành lễ.
Thiêu chân xong, ác quỷ tiêu.
Phu gia lúc này mới an tâm.
Mấy người bọn ta ở nội viện, tất nhiên là không nhìn thấy tân nương hạ kiệu ở bên kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng pháo ba ba vang lên, hỗn loạn trọng tiếng chúc mừng, rất náo nhiệt.
Sớm có hạ nhân của Thi gia bưng chậu than đến, trên đường còn rải gạo nếp, đường gạo nếp rộng ba thước, từ bên ngoài kéo dài điền đại môn hỉ đường.
Người vào đầu tiên là Thi Đình Lễ.
Hắn đội hồng quan, hai bên đính hồng linh vũ, một thân hỉ phục hồng kim sắc tôn lên diện mạo khí phách, quý khí bức người.
Ánh mắt ta rơi xuống bên hông hắn.
Khối câu ngọc màu yên chi vẫn treo trên đó, ngọc tua đỏ phía dưới theo động tác tiến vào hỉ đường mà lay động, loại tươi đẹp hồng sắc này gần như đều dung hợp với hỉ phục chói mắt của hắn.
Ta phát giác Lạc Thần cũng đang nhìn câu ngọc của Thi Đình Lễ.
Chỉ là nàng nhìn chốc lát rồi lại dời mắt, vẻ mặt nhạt nhẽo nhìn về phía đoàn người, thực sự không hiểu được nàng rốt cục đang nhìn cái gì.
Đợi hồi lâu tân nương tử được hai vị thiếu nữ một trái một phải dìu vào, rốt cục xuất hiện ở tại cửa viện.
Hai thiếu nữ dẫn tân nương bước quan chậu than, bà tử bưng chậu than đến lúc nãy đột nhiên giương tay rải ngũ cốc, hét lớn một tiếng: "Đi thôi! Đừng trở về!"
Nàng rống lớn chói tai như gϊếŧ lợn, ta đứng hơi gần lập tức bị bà tử này dọa nhảy dựng, càng miễn bàn tân nương yểu điệu đến chảy nước kia.
Nghe xong bà tử kia "hù thần dọa quỷ" Tân nương rõ ràng run rẩy, cũng may được hai thiếu nữ đỡ lấy lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.
Trong lòng ta nói không phải là thành thân thôi sao, vừa thiêu chân vừa dọa thần, vừa rải ngũ, vừa đạp gạo nếp, cô nương này hỉ đường còn chưa bái thân thể đã sớm bị hành hạ hỏng rồi.
Đây là cưới một cô nương về nhà mà không phải là cưới quỷ dạ xoa, Thi gia có cần như vậy không.
Ta thấy khăn hỉ trùm kín trên đầu tân nương, tưởng tượng ra đôi mắt của người đó sợ rằng đều phải ngấn nước mắt rồi, nhất thời cảm thấy đồng tình.
Vội vội vàng vàng, tân nương nắm lấy cánh tay một trong hai thiếu nữ, tay áo hỉ phục thuận thế phất lên, lộ ra một đoạn cổ tay xinh đẹp.
Mặt trên ngoại trừ tầng tầng lớp lớp châu bảo còn đeo một chuỗi tử đàn kim châu, phối với ngón thay thon dài như ngọc, xinh đẹp vô cùng.
Kim châu này là mấy ngày trước Thi Đình Lễ mua trong Mặc Nghiễn Trai, lúc đó hắn nói là tặng cho thể tử của hắn, không nghĩ đến lúc này thì tân nương đã đeo nó rồi, có thể tưởng tượng công tử Thi gia này đối với thê tử của hắn ngược lại cũng rất dụng tâm.
Rốt cuộc cũng là tiểu thư phú hộ, đoan trang biết lễ, sau khi bị dọa vài lần, đi trên con đường rải gạo tư thái khoang thai, không nhanh không chậm quả nhiên là hảo tu dưỡng.
Vũ Lâm Hanh lại nhìn đến che miệng ngáp.
Quả thật quá mức rườm rà dài dòng, ta nghe Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh chán đến chết thấp giọng nói chuyện, chắc nàng cũng thấy mệt nhọc.
Ta lại lần nữa đồng tình vị tân nương đáng thương này.
Nhớ đến lần đầu tiên ta thành thân còn không phải là ban đêm khiến Vũ Lâm Hanh cùng Đoan Yến bận rộn cả đêm sao, ta cùng Lạc Thần cũng không phải bái đường lúc chính ngọ dương khí rất thịnh gì đó, bọn ta thích yên tĩnh nên liền chọn ban đêm thanh tĩnh. Về phần cái gì âm khí quỷ quái bọn ta cũng không phải là không tin, ngược lại còn thường xuyên gặp gỡ, nhưng cho dù là bạch mao bánh chưng đến dự hỉ yến cũng có thể một chưởng chụp bay chúng, cần chi quan tâm những thứ này nữa.
Quá trình đơn giản không gì sánh được, một khắc trước khi bái đường, ta còn đang ở trong phòng bếp cầu giá xào rau đây.
Ngươi gặp qua tân nương nào trước khi bái đường còn ở phòng bếp xào rau chưa?
Sau đó lại càng giản lược, bái đường, lễ thành, uống qua vài tuần rượu, liền đi động phòng
Nói đến chỗ này, lại có một chút xấu hổ, bởi vì Đoan Yến, lần thành thân đó hoàn toàn bị phá hỏng. Thời gian trôi qua, ta đối với Đoan Yến cũng đã phai nhạt, oán giận từ lâu đã tan, vì vậy đối với lần thành thân đó ấn tượng cơ bản chỉ còn lại xấu hổ một thứ này mà thôi.
Dù sao ta cùng với Lạc Thần thành thân, cuối cùng.... Phòng phòng cũng động không được.
Đều trách Đoan Yến.
Về sau, lần thứ hai thành thân, có Tư Hàm cùng Trường Sinh các nàng đến dự, ngược lại cũng chú ý một chút bất quá quá trình so với lễ nghi phiền phức của Thi gia lúc này thật sự là rất ngắn
Nếu nói dài, khái, chính là động phòng dài, hai người lật qua lật lại, ngươi tới ta lui lăn qua lăn lại gần một đêm, quả thực dài đến không có hạn độ.
Chắc là ta bị quỷ sờ đầu rồi, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ đến ngày động phòng, nhớ đến ngón tay thon dài của Lạc Thần mang theo ẩm ướt trơn nóng cùng cánh môi mềm mại lạnh lẽo của nàng.
Đang nghĩ đến trong lòng rối loạn, tân nương từ lâu đã vào hỉ đường, ngoài hỉ đường tầng tầng lớp lớp người đứng, bọn ta đứng bên ngoài cũng không tiện vào trong, liền đứng quan sát.
Ta mím môi ôm cánh tay, còn đang hoảng thần thì gương mặt bị một mạt lạnh lẽo điểm xuống.
Ta run rẩy một chút phát hiện là đầu ngón tay của Lạc Thần chọc vào khuôn mặt ta.
" Đang suy nghĩ cái gì?" Nàng thoáng nghiêng đầu nhìn ta, tóc đen buông xuống trên vai, dây buộc tóc màu ngân bạch buông xuống, lẫn trong mái tóc đen.
Nhận thấy khuôn mặt nóng lên, ta vội vàng kéo căng khuôn mặt nói: "Ta đang suy nghĩ bọn họ chậm chạm như vậy, bái đường cũng cần một canh giờ, vậy đến lúc nào mới có thể ăn tiệc."
"Đói bụng?" Lạc Thần khẽ nhướng mày.
Nàng nhất định biết ta đang nói dối, nhưng nàng không nhất định sẽ biết được ta suy nghĩ cái gì.
"Cũng không phải." Ta đè thấp giọng nói, âm thầm nói: "Sớm mở yến tiệc, vậy tân lang có thể sớm đi mời rượu, ban đêm hai người mới có thể sớm động phòng."
Lạc Thần kéo khóe môi, cười rộ lên.
Ta liếc xéo nàng: "Nàng nhất định cũng nghĩ như vậy, nàng đang chờ bọn họ động phòng không phải sao?"
Lúc trước Trương tẩu nói tiểu thư Trần gia kia gả cho Đinh phủ nhị công tử, động phòng qua đi không có lạc hồng, bị người ta nói cùng hạ nhân tư thông, mất máu xử nữ bại hoại thân thể, tiểu thư Trần gia xấu hổ nên mới thắt cổ tự vẫn.
Sau đó ta đã hỏi thăm, sự tình cũng không phải đơn giản như vậy.
Bởi vì Đinh phủ nhị công tử cũng đã chết.
Ngay sau đó tiểu thư Trần gia thắt cổ, chết trong tân phòng.
Hôm nay là đại hôn của Thi Đình Lễ, ta rất khó khiến bản thân không nghĩ đến chuyện của Đinh phủ trước đó, nếu đêm động phòng của bọn họ phát sinh việc kỳ quái gì đó thì phải làm thế nào?
Huống hồ Thi Đình Lễ này tình huống càng đặc biệt, trên người hắn đeo câu ngọc.
Nếu ta không đoán sai, câu ngọc này hẳn là khối trong ngọc tráp của nữ thi trong quan tài, loại ngọc rực rỡ tươi đẹp, đẹp đến mức băng lãnh thê lương này sợ rằng trên đời cũng chỉ có thi khí mới có thể dưỡng ra được mỹ sắc quỷ dị bực này.
Lạc Thần tiếu ý càng sâu, nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu ta, vuốt tóc ta: "Ta đang đợi uống rượu mừng."
Ta mới không tin nàng.
Vũ Lâm Hanh đứng bên cạnh bọn ta, dĩ nhiên cũng nghe thấy được cười híp mắt nói: "Bọn họ động phòng, cũng không phải các ngươi động phòng, nóng lòng như vậy làm gì?"
Tính tình này của nàng, nói cũng không biết thấp giọng một chút, vội vàng vội vàng đỏ mặt liếc nàng: "Suỵt!"
Vũ Lâm Hanh bĩu môi.
Cũng may người xung quanh chỉ lo nhìn đôi tân nhân, không người nào nghe thấy, ba người chúng ta đi qua bên kia tìm được A Khước, A Khước biết bọn ta không thích ồn ào, liền dẫn bọn a đến khu vực tổ chức yến tiệc ở biệt viện.
Đoàn người bọn ta đi đến biệt viện, trong lúc đó sau khe cửa hỉ đường có một thân ảnh.
Ta nâng ánh mắt nhìn lại, thông qua khe cửa lại lại nhìn thấy nữ nhân hắc y kia.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)
- Chương 6