Ta biết được thủ đoạn của nàng, khởi thi và vân vân căn bản không làm gì được nàng, mặc dù nhìn nàng đạm nhiên như vậy nhưng ta vẫn nhịn không được xoay người nàng lại tinh tế kiểm tra.
"Không sao." Lạc Thần nói: "Đều giải quyết rồi."
Ta nhìn nàng da thịt nhẵn nhụi cũng không có bất cứ vết thương gì, lập tức yên tâm, vừa thay nàng chà lưng vừa nói: "Vậy nữ thi kia là gì của nhà người ta? Nàng mới vừa nói là mộ tổ, đó là tổ tiên nhà người ta sao?"
"Là dưỡng nữ."
"Dưỡng nữ?." Ta Có chút kinh ngạc: "Táng nhập mộ tổ?"
Mộ tổ không chỉ để an táng người trong nhà mà còn để an táng thi cốt trưởng bối tổ tiên, quan trọng hơn nữa là nó đại biểu cho một loại bảo hộ hậu thế, tín ngưỡng cùng kỳ nguyện, trên phương diện này từ hoàng tộc quý nhân cho tới bách tính tầm thường đều đặc biệt coi trọng.
Vì chọn một nơi phong thuỷ tốt cho mộ tổ phúc giáng hậu đại, rất nhiều người cam nguyện trả giá, thậm chí các đời lịch đại vì bảo vệ mộ tổ mà chết cũng không hiếm thấy.
Nếu nó đã trọng yếu như vậy, sao lại qua loa mà đem dưỡng nữ đã chết đi táng nhập nơi đó.
Chuyện này thực sự không hợp lẽ thường.
Lạc Thần biết tâm tư của ta, nói: "Tuy nói là tổ mộ nhưng kì thực cũng không phải, nhiều năm trước bởi vì trên núi sạc lở, thi cốt trong đó bị dã thú dã cẩu kéo ra, ăn đến ngay cả xương vụn cũng không còn, gia đình kia khóc một trận rồi cũng đành đời tổ mộ đi nơi khác."
Chỗ đó đã biến thành đại hung, bọn họ chỉ đành tìm một nơi khác phong thủy tốt hơn, xây lại mộ phần mới, tuy thi cốt bị ăn mắt rồi rồi nhưng bọn họ đã mời người triệu hồn, thay tổ tiên dời chỗ tổ mộ. Mà tổ mộ trước kia dĩ nhiên hoang phế."
Thì ra là thế.
Ta gật đầu, nhíu mày: "Nếu đã là nơi không sạch sẽ, vì sao phải an táng dưỡng nữ của bọn họ vào đó? Tuổi còn trẻ mà đã chết là vô cùng đáng thương rồi, đến ngay cả phụ mẫu cũng không phải thân sinh."
Lạc Thần biểu tình mặc dù đạm nhạt nhưng trong giọng nói có vài phần thở dài: "Vì vị kia nương kia chết đi không sạch sẽ. Dưỡng phụ dưỡng mẫu ghét bỏ, nên chỉ đem di thể của nàng đặt vào trong quan tài, rồi chôn ở tổ mộ hoang phế trước kia."
Trong lòng có ta có chút buồn bực, nhất thời không nói chuyện, chỉ là gián đoạn thay nàng chà lau thân thể.
"Oán khí nặng thì sẽ khởi thi thôi.." Hồi lâu, ta lại nói: "Hộp son phấn này chắc là bọn họ tặng nàng để tạ lễ, đúng không? Cứ như vậy mà mang về, ta sợ nó cũng không sạch sẽ."
Lạc Thần nhẹ nhàng nói: "Những thứ tế vật này, mặc kệ là sạch hay là bẩn. Chỉ nhìn cơ duyên."
Ta thoải mái cười, liếc mắt nhìn đến khóe mắt nàng mơ hồ có chút ủ rũ, biết nàng đã bận rộn gần cả đêm vẫn chưa được ngủ, liền ân cần nói: "Sau khi tắm xong, ăn chút gì đó, sao đó đến trên giường ngủ một hồi, lúc ăn trưa ta sẽ gọi nàng."
Nàng nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt đen trong trẻo: "Nàng cùng ta sao?"
Ta liếc nhìn sang bên cạnh: "Ta còn phải trông cửa hiệu."
Rất có hăng hái mà nhìn ta, dán đến gần, nhẹ giọng nói: "Ta thấy dường như nàng cũng ngủ không ngon, nhất định là nằm mở mắt ôm gối đầu rồi?"
Tóc dài của nàng ẩm thấp, trên lông mi cũng dính bọt nước, thanh nhã gần ngay trước mắt.
Đầu lưỡi có chút thắt lại rồi, buồn bực lên tiếng: "Gối đầu mềm mại hơn ngươi, dĩ nhiên là ôm nó rồi."
"Vậy trái lại...." Nàng nắm lấy bàn tay ướt đẫm của ta, áp lên gương mặt nàng, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn ta: "Ta mềm mại không?"
Bên tai ta nóng rực, quả thực nói không ra lời.
Nàng nói không sai, khuôn mặt nàng quả thật là mềm mại trơn nhẵn.
Ta cũng sắp mềm nhũn rồi.
Kinh doanh đồ cổ rất thanh nhàn, có lúc rất lâu không có khách, có lúc chỉ cần một người tới cửa thì liền đủ tiền xài vài năm,
Chính như theo như lời Lạc Thần, cần cơ duyên.
Nguyên nhân chính là như vậy, ta phóng tâm mà đóng cửa nửa ngày, bồi Lạc Thần ngủ – buổi sáng, buổi trưa lúc thức dậy làm bữa trưa, hai người dùng cơm xong, đại môn Mặc Nghiễn Trai một lần nữa được mở ra, Lạc Thần dựa vào quầy tiền đánh bàn tính, tính toán sổ sách, ta liền đề bút ở bên cạnh nàng ghi chép lại.
Ánh dương quang ấm áp, gió nam thổi qua, khiến người ta phải híp mắt.
Đúng lúc đó Phong Linh ở cửa đinh đinh đan đan, có khách đến cửa.
Đó là một nam nhân bạch y, cầm ngọc phiến im chim hạc đang quan sát đồ cổ trong tiệm.
Không bao lâu, hắn nhìn trúng một cây tử đàn khảm kim châu, cười nói với ta: "Sư chưởng quỷ, cái này bán thế nào?"
"Bốn trăm ba mươi hai lượng, không mặc cả."
Ta không nhận biết hắn, hắn ngược lại giống như có biết ta, không khỏi vừa cười vừa nói: "Công tử nhận thức ta sao?"
Hắn tính tình tựa hồ rất tốt, ôn nhuận vô cùng: "Hai vị chưởng quỷ phương danh truyền xa, dĩ nhiên là đã nghe qua. Tại hạ nhà ở phía đông Duẫn thành, Thi Đình Lễ."
Ta nghĩ đến thành động quả thật có một nhà giàu họ Thi, trong nhà bốn nam một nữ, chỉ là không biết Thi Đình Lễ này có phải người nhà đó không, nếu phải, vậy cũng không biết đứng hàng thứ.
Lạc Thần không nói lời nào, chỉ là cúi đầu đánh bàn tính, lược lược khẽ động, không liếc nhìn chỉ một chút.
Ta chỉ đành hữu lễ cười nói: "Nào có. Chuỗi nhan kim châu này bốn trăm ba mươi ha lượng, Công tử xác định muốn mua.?"
Thi Đình Lễ nói: "Dĩ nhiên muốn mua. Chỉ là Sư chưởng quỹ thật sự không muốn bớt chút giá cho ta sao?"
Hắn ấn đường sáng lạn, hình như có đại hỉ.
Ta cười khanh khách, chết cũng không tha: "Bốn trăm ba mươi hai, đây là giá trị của nó, không dư không thiếu một phân một lượng."
Hắn phất cây quạt, nở nụ cười: "Được thôi, ta mua nó rồi. Chỉ là thỉnh cầu chưởng quỹ thay ta tìm một cái tráp thật đẹp để đựng, đây là lễ vật ta tặng cho thê tử."
"Chúc mừng." Ta vội nói.
Đều nói người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, ta thấy người gặp việc vui cũng rộng lượng hơn, dễ dàng hơn vài phần.
Hắn cầm chuỗi hạt châu đi rồi, Lạc Thần ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt có chút phức tạp.
"Làm sao vậy?" Ta nhẹ giọng hỏi một câu.
"Nàng xem bên hông hắn." Lạc Thần nói.
Ta không lên tiếng, quay lại xem, nhìn thấy Thi Đình Lễ từ lâu đã đi xa, nhưng đối với người có thị lực tốt thì có thể nhìn thấy bên hông hắn đeo một vật nhỏ, là một khối đỏ như yên chi hồng sắc, đúng là — câu ngọc."