- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)
- Chương 16
Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)
Chương 16
Mộ huyệt này cũng không lớn, tựa như một miệng giếng nằm nghiêng, hai người rất nhanh liền sắp trượt đến dưới đáy.
Bên dưới chôn một quan tài, bốn bức tường cũng đều là đất đá, mắt thấy sắp bị va chạm, hai chân Lạc Thần điểm nhẹ đem xà ngang dưới chân câu lên, ta cũng đồng thời theo nàng lấy đà ,xà ngang được móc lên đổi hướng, khó khăn lắm mới dừng lại đúng chỗ trên đất bùn. Trùng hợp mặt trên lại trượt xuống vài cây xà, ta cùng Lạc Thần dùng chân móc chúng đến, liều mạng đem nơi đặt chân chỉnh lý rộng rãi một chút, để đứng càng thêm ổn định.
"Vũ Lâm Hanh?" Sau khi đứng vững, ta quan sát bốn phía.
Quan tài vẫn đang ở đây, Nữ nhân....trước đó bò ra từ trong quan tài cũng đã không thấy rồi, không biết đã đi nơi nào, nhớ đến khuôn mặt đầy bùn đất của nữ nhân kia đúng là khuôn mặt của A Trì, trong lòng ta càng thêm hàn lãnh.
Một người đang êm đẹp, hôm nay cũng mới thấy qua, bây giờ sao lại biến thành dáng vẻ này?
Lầy lội trải rộng, không thấy thân ảnh Vũ Lâm Hanh, ta gọi vài tiếng cũng không có ai trả lời, đang nóng lòng, thầm nghĩ chớ không phải là bị chôn vùi sâu trong bùn đất rồi đi. Lúc này Lạc Thần liếc mắt nhìn khắp ngõ ngách, nơi này lộ ra những khối đá, nàng nhặt lên một cây gỗ nhỏ vươn qua bên kia,giống như trêu chọc một con mèo mà điểm nhẹ vài cái trên mặt đất.
Đột nhiên một bàn tay từ bên trong dò xét ra, nắm lấy hư không, Lạc Thần đem cây gỗ đặt vào trong bàn tay kia, bàn tay giống như bắt được cứu tinh mà nắm chặt cây gỗ, sau đó chỉ thấy một tượng đất từ phía dưới mạnh mẽ chui ra, một cái đầu lộ ở bên ngoài. Đáng thương là cái đầu này đều bị nước bùn biết dính một lớp. Tóc dài cũng kết thành một khối, tựa như thủy tảo thất quấn bát quấn trong nước bùn, cho dù là ta cũng chủ nhân cái đầu này có quen biết thì cũng không thể lập tức phân rõ tướng mạo của nàng.
"Vũ Lâm Hanh, ngươi không sao chứ?" Ta đã lường trước chủ nhân của cái đầu này lát nữa sợ rằng sẽ khóc đến ngất xỉu đi, ta quyết nghị trước cùng nàng thể hiện một chút sự quan tâm của bằng hữu.
Vũ Lâm Hanh chỉ nắm lấy cây gỗ Lạc Thần đưa qua, như tượng đất đông cứng tại chỗ, so với quả cà gặp sương xuống thì nàng càng giống quả cà bị vùi vào trong bùn, mất hết can đảm.
Lạc Thần nói: "Nguy hiểm, mau leo lên. Chậm chạp như vậy, ngươi xem bản thân là một món ăn mà ném vào đây sao?"
Nơi đây hung sát, không thể tùy ý xằng bậy như vậy, ta cũng thúc giục: "Đối phương không biết đi nơi nào, sợ là đang ở dưới người ngươi cũng không chừng, lập tức leo lên rồi nói sau."
Vũ Lâm Hanh giống như mất hồn từ trong bùn đứng dậy, bỗng hai tay vỗ xuống bùn, bi thiên động địa mà gào khóc: "Khuôn mặt – của -ta -a!"
Một tiếng này thực sự thê thảm, khiến người ta nghe xong còn tưởng rằng bên ngoài mưa to là do lão thiên gia nghe tiếng thét bi thảm này của nàng mà rơi lệ nữa a!
A Khước ở phía trên xông đến, hoang mang rối loạn ở lỗ hổng hô xuống phía dưới: "Cốc chủ! Cốc chủ ngươi làm sao rồi! Ta lập tức xuống đó!"
Ta hướng phía trên nói: "Nàng không sao, chỉ là ngã vào bùn thôi, ngươi đừng xuống, dưới này rất trơn trượt, không tiện dùng sức, mau chuẩn bị dây thừng mang nàng ra mới là quan trọng nhất."
Nước bùn bị Vũ Lâm Hanh uỵch chụp xong văng khắp nơi, ta cùng Lạc Thần đứng trên xà ngang phụ cận liều mạng di chuyển, bùn vẩy ra tất nhiên là đều hướng về phía hai người bọn ta mà đến.
Lạc Thần trời sinh tính thích sạch sẽ, xưa nay đi gió mà đi, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, trước kia bất đắc dĩ ra vào một số cổ mộ cũng rất ít gặp phải tình hình lầy lội không sạch sẽ như hiện nay, cho dù là có cũng sẽ tránh đi. Mới vừa rồi lúc nàng mang ta xuống đã tận lực tránh bị dính bẩn, hai người cũng chỉ là có giày cùng vạt áo nhiễm một chút ô bẩn, hiện nay bị Vũ Lâm Hanh nháo loạn, bùn đất tứ tán, Lạc Thần vội vàng nắm chặt lấy ta lui lại mấy bước, nâng tay áo, dùng thân thể chắn trước mặt ta.
Vũ Lâm Hanh đã là bình mẻ không sợ sứt, dù sao thì đã là một tượng đất rồi, không quan tâm nhiều thêm mấy tầng bùn, đứng trong bùn vung bùn loạn xạ, ném đến khắp nơi là bùn, tránh cũng không kịp.
Ta nâng tay che khuôn mặt, bất đắc dĩ nói: "Đã nói đừng đứng đó nháo loạn rồi, ngay cả bọn ta cũng bị tội, mau lên đây."
Vũ Lâm Hanh vỗ bùn vài cái mới chịu thôi, bùn đất bay tứ tán rốt cục dừng lại.
Nàng vừa khóc vừa cây ngay không sợ chết đứng , nói: "Chúng ta là bằng hữu, chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu, ta hôm nay thành tượng đất rồi, các ngươi cũng phải theo ta cùng nhau biến thành tượng đất! Mơ tưởng có một khuôn mặt sạch sẽ! Ma Quỷ còn mặc bạch y, mặc bạch y cợt nhã như vậy, khoe khoang! Đáng giận hơn nữa chính là mặc bạch y xuống đây cư nhiên vẫn còn sạch sẽ, thật sự là không có thiên lý mà! Vì sao chứ!"
Thiên lý? Nàng ngụy biện trái lại rất giỏi.
Lạc Thần mặt không biểu tình phất xuống ống tay áo: "Vì sao? Ngươi nên luyện khinh công nhiều một chút, ăn ít vài chén cơm."
Nói xong nàng đem cây gỗ lần nữa vươn qua bên kia, Vũ Lâm Hanh nắm lấy cây gỗ bò qua bên này, ta cũng đến giúp đỡ, hai người hợp lực kéo Vũ Lâm Hanh, nửa người của Vũ Lâm Hanh chôn trong bùn, ta đến giúp đỡ nàng, nàng bỗng nhiên cười không có hảo ý, nâng tay muốn lau bùn vào người ta, vừa khóc vừa cười, không ra hình dạng.
Ánh mắt Lạc Thần lướt qua, liếc xéo nàng một cái, nói: "Nếu ngươi muốn lấy bùn đất lau lên khuôn mặt của nàng, ta liền đem ngươi ấn vào trong quan tài."
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Được, được, nàng không được, vậy cầm bùn lau mặt ngươi được không?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Có thể."
Ta ngồi xổm xuống, cười híp mắt hướng Vũ Lâm Hanh nói: "Những nàng cũng sẽ ấn ngươi vào trong quan tài."
Vũ Lâm Hanh ném một cái bạch nhãn, phẫn nộ thu móng vuốt về trong bùn, nắm lấy cây gỗ mà bò dậy.
Dây thừng từ phía trên buông xuống, A Khước ở trên lớn tiếng nói: "Cốc chủ!"
Ta nhìn một chút phía trên, rồi lại nhìn Vũ Lâm Hanh: "Mau lên, tìm một chỗ tắm rửa đổi y phục. Nơi này dơ bẩn, hay là ngươi đừng xuống nữa, ở đầu trên chờ là được rồi, ta cùng Lạc Thần ở đây điều tra là được."
Vũ Lâm Hanh cả giận: "Không phải là ta muốn xuống, là ta vô ý rơi xuống. Bánh chưng kia sao có thể là A Trì, làm ta sợ muốn chết."
Nàng mắng thầm một trận, cũng không biết đang mắng cái gì, nâng tay bắt dây thừng, nương theo dây thừng tường tường mà lên.
Người nhà kia nghe được động tĩnh, cũng đều ngừng tay tụ lại cửa mộ, Vũ Lâm Hanh thích chưng diện nhất, dáng vẻ đó làm sao có thể không biết xấu hổ mà gặp người, mặc dù bọn ta ở bên dưới không nhìn thấy cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy giọng nói của nàng ở phía trên liền hiểu được nàng cực kỳ không thoải mái loại phương thức xem náo nhiệt này.
Chỉ nghe nàng trách mắng: "Nhìn cái gì vậy! Nhìn nữa ta móc mắt các huynh đệ ngươi ra!"
Có lẽ là các nhi tử của lão bá nhìn thấy Vũ Lâm Hanh xinh đẹp đã trở thành một tượng đất đều sợ ngây người, bị Vũ Lâm Hanh trực tiếp giáo huấn rồi.
Dần dần động tĩnh nhỏ đi, chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào, Vũ Lâm Hanh được con dâu của hộ nhân gia kia dẫn về đến nhà tẩy trừ thay đổi quần áo, đã đi xa rồi, A Khước lưu lại an bài công việc nơi đây.
Lạc Thần ngẩng đầu gọi: "A Khước."
A Khước ló đầu xuống: "Lạc cô nương có gì phân phó?"
Lạc Thần nói: "Qua một nén nhang nữa, liền chuẩn bị gϊếŧ gà trống, máu gà trống tạt thành hai vòng tròn, máu gà pha với mực, mạch môn một lượng, phục linh, ngãi phấn các loại sáu lượng, tro hương án ba lượng, vô hoạn tử năm lượng. Bố trí hoàn tất, liền để người nhà đều trở về, bọn họ quá mức kinh hoàng, sợ rằng sẽ loạn, đến lúc đó ngươi cùng Lâm Hanh ở phụ cận ẩn nấp yên lặng quan sát động tĩnh."
"Vâng, Lạc cô nương."
Giao phó hoàn tất, Lạc Thần xoay người lại, yên lặng quan sát xung quanh.
Ta chỉ đánh giá nàng, thấy bạch sam vốn dĩ sạch sẽ của nàng bị Vũ Lâm Hanh làm chuyện xấu nhiễm rất nhiều vết bùn, cùng vải vóc dung cùng một chỗ lau cũng lau không xong, nàng cúi đầu nhìn một cái, mi tâm chau lại, biểu tình ngược lại không có gì biến hóa.
Nhớ đến Vũ Lâm Hanh đã nói nàng mặc bạch y rất cợt nhã, ta bất giác cười rộ lên, nếu nói là cợt nhã, cũng là cợt nhã ngầm mà thôi? Nàng xưa nay thanh nhã đoan chính , sạch sẽ như trăng, nhưng trong đó quả thật che giấu vài phần kiều diễm cợt nhã muốn nói lại thôi, y nhẫm trùng điệp lại khúm núm trong đó, che lấy che để nhìn không thấu, chỉ có đem nàng tinh tế lột mở mới hiểu được.
Lạc Thần nhận thấy ánh mắt của ta, quay sang nhìn.
Ta nhìn lên khuôn mặt của nàng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó phốc một tiếng bật cười.
Nàng nhìn thấy ta cười, nét mặt lúc đầu mơ hồ vài tia hoang mang, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, liên tưởng trước sau lập tức lại nâng tay lau mặt một cái , hơn nữa còn xoay lưng về phía ta.
Lúc nãy Vũ Lâm Hanh ném bùn, có một chút dính trên mặt nàng, bị nàng lau đi, nhưng vẫn lưu lại vết tích, da thịt trắng tuyết nở vài bông hoa.
Ta dán đến gần bám lấy vai nàng: "Vết bùn nàng tự mình nhìn không thấy, trên tóc cũng có, mau tới đây, ta lau cho nàng."
"Đừng nhìn ta." Nàng không quay đầu lại, nâng tay lung tung chà lau, buồn bực nói một câu.
Dưới mái tóc cả lỗ tai đều đỏ.
Ta nói: "Chỉ là vết bùn mà thôi, không bẩn."
Lạc Thần như cũ bất động.
Thân thể tinh tế của nàng rất quật cường, ta mạnh mẽ đem nàng xoay lại, nhìn thấy nàng không chỉ mặt nở hoa mà trên gương mặt còn một mạt nhàn nhạt ửng hồng, vội vàng nghẹn cười, lấy khăn ra giúp nàng lau đi, vừa lau vừa dỗ dành: "Đã nói để ta làm, ở đây, ở đây, còn có ở đây, mới vừa rồi nàng lau cũng không sạch."
Ánh mắt Lạc Thần liếc nhìn nơi khác, đỏ mặt không nhìn ta.
Nàng đã từng bị ta đυ.ng đến chảy máu mũi cũng vậy, chật vật che mũi xoay người đi, chết sống không để cho ta xem, những chuyện này đối với nàng mà nói là chuyện xấu hổ, cũng không nguyện ý cho ta xem.
"Sợ cái gì, ta sẽ không chê cười nàng." Ta cười nói.
"...... Vậy nàng đang cười cái gì."
"Đây cũng không phải cười nàng." Ta lau sạch vết bùn trên mặt nàng , chỉ cảm thấy nàng tuyết cơ ngọc phu, dường như lau nhiều thêm vài cái thì sẽ bị trầy xước chà lau, sóng mắt lưu chuyển, nhìn quanh sinh huy, ta không khỏi ngừng tay.
Nàng vẫn chưa phát giác ra, chỉ nâng tay lau khuôn mặt, nhẹ nhàng nói: "Sạch sẽ rồi sao?"
Ta gật đầu, nhìn nàng nói: "Nàng thật là xinh đẹp."
Nàng không nói chuyện.
Yên lặng chốc lát, nàng vén tóc, cười như không cười: "Vậy liền giữ nàng lại đây nhìn một đêm?"
"Được." Ta dĩ nhiên vui vẻ trả lời theo ý nàng.
Bên kia hòn đá bỗng ùng ục một tiếng, như cháo trong nồi đang cuồn cuộn sôi trào, bùn nhão lún xuống.
Lạc Thần liếc mắt nhìn tảng đá bên kia, ngón tay giơ lên dán tại bên môi, ta gật đầu, không lên tiếng nữa, sau đó chợt nghe âm thanh ùng ục càng lớn, hòn đá lăn vào trong, hòn đá kia vốn dĩ là một phần của cánh cửa đá đã đổ nát, dùng để cách trở mộ huyệt, hôm nay không biết vì sao lại rơi xuống, bùn nhão không có trở ngại như đất đá trôi đi mà lăn vào trong, quan tài mục nát cũng bị mang theo vào trong.
Xà gỗ dưới chân bọn ta cũng không may mắn thoát khỏi, hai người vừa lúc thuận bùn đẩy thuyền, theo xu thế bùn chảy ra sau cửa đá mà di chuyển.
Nơi này vốn dĩ có độ nghiêng, bên trong cửa đá tối như mực kia dường như đã bớt dốc rất nhiều, bùn nhão chảy vào trong một lúc liền dừng lại.
Xà gỗ dừng ở chỗ mặt đất cùng bùn loãng tương tiếp, rốt cục chạm được thực địa, hai người từ trên xà gỗ nhảy xuống, giày từ lâu đã bẩn không ra hình dạng. Mùi ở đây so với bên ngoài càng thêm ẩm mốc, bên ngoài tốt xấu gì cũng không sâu, lại vì cửa mộ đã mở nước mưa chảy vào, mùi có khó ngửi hơn nữa cũng không bằng ở đây, ở đây hiển nhiên là thời gian dài trước kia đã ngăn cách với bên ngoài, hôi thối không chịu nổi. Cũng may bên ngoài dần dần có không khí tiến vào, không bao lâu thì hòa hoãn một chút, ta thổi một cây hỏa chiết tử, nhưng thấy nơi này là một mộ thất cũ kỹ, trên mặt đất chất đống một số bình bình hũ hũ loạn thất bát tao, phần nhiều đã vỡ.
Quan sát xung quanh, không thấy động tĩnh khác thường, lòng ta lúc này mới an tâm một chút, nói: "Lần trước nàng đến đã vào nơi này sao?"
Lạc Thần nói: "Chưa từng. Lần trước đến, nơi này chỉ là một tổ mộ đơn sơ, vứt đi đã lâu, bên dưới ngoại trừ quan tài của dưỡng nữ kia, bốn phía đều là tường đất, không có vật khác. Cửa đá vốn dĩ ẩn sau tường đất, ta cũng chưa từng phát hiện, ta chỉ thay bọn họ cải biến một chút, trước đó có người ở đây phục hỏa, cho nổ mộ huyệt nên mới khiến cửa đá nổ tung."
Thầm nghĩ thầm nghĩ một phen, nói: "Chẳng lẽ người phục hỏa kia thật ra là muốn cho nổ cửa đá sao?"
"Hiện nay còn chưa thể khẳng định. Bất quá ta nghĩ mới vừa rồi nữ nhân kia mượn bùn loãng che lấp, đi vào bên trong rồi."
Trong lòng ta có phần khó chịu: "Đó... Thực sự là A Trì sao?"
Thật ra ta không phải rất nguyện ý tin tưởng việc này, dù sao ta đối với A Trì rất có hảo cảm, cũng cảm thấy nàng đáng thương, nàng nàng đột nhiên thành như vậy,. ta chỉ cảm thấy đáng tiếc.
Lạc Thần nói: "Hôm nay chúng ta gặp nàng, mới vừa rồi mặc dù lầy lội nhưng mơ hồ có thể thấy được trên người nữ nhân kia đúng là mặc y phục của nàng hôm nay, trùng hợp cũng sẽ không trùng hợp đến tận đây, phải là nàng thôi. Bất quá việc này rất nhiều kỳ hoặc, phải giải đáp nhiều hơn mới có thể phán định."
Ta thở dài: "Quả thật là mặc y phục của A Trì hôm nay, không sai, trên đầu còn quấn khăn che."
Sát.... Sát.... Sát.
Xa xa mơ hồ có động tĩnh.
Gián đoạn, lại biến mất.
Ta cúi đầu nhìn một chút trên mặt đất, trên mặt đất một đạo bùn ngân thô ráp, giống như mới vừa có người từ trong nước bùn bò ra, rồi lại từ nơi này bò vào trong.
Vết tích bò trườn đặc biệt quỷ dị, nghiêng thất xoay bát, vết bùn trái lại lưu loát một đường đến bên kia, không chút nào nghiêng lệch, hiển nhiên người này tuy rằng lúc bò đi tư thái co quắp nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Ta nói: "Tôn nhi của lão nhân gia kia không phải nói là đã nhìn thấy tiểu cô của hắn bò ở trong sân sao? Nàng gặp qua thi thể của dưỡng nữ kia, cũng không đề cập đến dáng vẻ của cô ấy, là lạn thành bạch cốt hay là lạn thành hủ thi?"
"Cô nương ấy chết đi xanh cứng, khuôn mặt lại thối rửa, xương cốt đều lộ ra, như là bị chim mổ, xem không thấy dáng vẻ."
"Nhưng bánh chưng mới vừa rồi xuất hiện trong bùn, cũng chân thật có khuôn mặt của A Trì, cũng không từng thối rửa. Lại nghĩ một người là dưỡng nữ, một người là A Trì, nơi này có hai ....."
.......... Bánh chưng.
Ta thực không muốn đem việc A Trì là bánh chưng nói ra miệng.
Lạc Thần bảo ta quay đầu xem sâu trong hắc ám, nói: "Vết tích này là vừa mới lưu lại không lâu, thời gian thời gian đến xem quả thật là A Trì, bên này có cửa, theo vết tích mà đi, cẩn thận theo sau ta."
Ta nắm chặt tay áo của nàng, xuyên qua ánh sáng mờ nhạt của hỏa chiết tử, theo nàng đi vào bên trong.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)
- Chương 16