Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Thần dừng bước, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn ta.

Bên cạnh nàng người đi đường như nước chảy, duy chỉ có nàng bạch y chước nhiên, đứng yên nhìn sắc trời ảm đạm.

Nhìn ánh mắt đột ngột của nàng, ta đang định nói, nàng chỉ là đến gần nắm lấy cổ tay của ta giơ lên, đem ngón trỏ của ta dựng thẳng rồi bẻ lên bẻ xuống.

"Không cần phiền phức như vậy.." Nàng nhẹ giọng nói: "Câu ngón tay, ta liền đến."

Trong lòng ta vô cùng hưởng thụ, nhìn thấy dòng người chen chút, chỉ đành thúc dục nàng đi mau: "Nhanh một chút, còn có thời gian ở đây nói nhảm. Còn nữa, nếu như nàng nhìn không thấy, thì câu ngón tay có tác dụng gì?"

"Một ngày mười hai canh giờ, buổi tối ta và nàng nhắm mắt cùng ngủ, không nhìn thấy cũng là dĩ nhiên." Thần sắc của nàng không có nửa điểm biến hóa, ánh mắt yên lặng nhìn về phía trước, nghiêm nghị nói: "Thanh Y, lẽ nào nàng đang ngủ, trong lòng cũng nghĩ dùng ngón tay câu ta sao?"

Thực sự là...

Thuần thục nghiêm trang ngụy biện, ta đâu có da mặt này như nàng.

Da mặt dày như vậy nhưng lại là xinh đẹp nhất.

Hai người xách đậu hũ về tới trong nhà, ta xách hai thùng nước giếng mát lạnh ngâm đậu hũ, suy nghĩ có thể làm ra bao nhiêu món. Mười món hoàn tất, mặt trời cũng lên cao, Vũ Lâm Hanh còn chưa thức dậy. Nếu gọi Vũ Lâm Hanh thức dậy có lẽ nàng sẽ mơ mơ màng màng, ước chừng lúc bước đi cũng ước gì ta cùng Lạc Thần một trái một phải đỡ nàng đi.

Ta quyết định hảo hảo mà nhéo nàng mấy cái.

Đẩy cửa vào gian phòng của Vũ Lâm Hanh, chỉ thấy Lạc Thần vẫn không nhúc nhích đứng bên cạnh Vũ Lâm Hanh, lạnh lùng tĩnh mục. Không khỏi nhớ đến trước đó ta bảo Lạc Thần đến gọi Vũ Lâm Hanh, tính ra cũng có một đoạn thời gian rồi, chẳng lẽ Lạc Thần vẫn giống như tượng thần mà đứng tại đây chưa từng đi ra ngoài?

Ánh nắng chiếu vào phóng, chiếu lên trên mặt Vũ Lâm Hanh, nàng nhắm hai mắt mi tâm nhíu lại, bị cái bóng của Lạc Thần che ra vài phần mờ tối tạo cảm giác áp bách.

Vũ Lâm Hanh như cá chết nằm trên giường.

Lạc Thần lạnh lùng nhìn nàng, bất động, không nói.

Cảnh tượng này không cần phải nói cũng biết là Lạc Thần nghe xong ta nói liền đến gọi nàng, nhưng Vũ Lâm Hanh xấu xa kiên quyết không chịu dậy, Lạc Thần liền vô cùng nhàn hạ thoải mái mà cùng nàng giằng co.

Gian phòng tĩnh mịch.

Vũ Lâm Hanh bỗng nhiên hất chăn ngồi dậy, đôi mắt hoa đào mơ hồ liếc xéo Lạc Thần, nói: "Thật sự phục Ma Quỷ ngươi rồi! Gọi người ta thức dậy mà như thế sao! Khó trách ta còn gặp ác mộng, thấy rõ ràng có con bánh chưng cứng đầu đứng bên cạnh trợn mắt nhìn ta, ngươi đây là muốn hù chết ai!"

Đôi môi mỏng của Lạc Thần mấp máy: "Thức dậy, rửa mặt, ăn mì."

Vũ Lâm Hanh giống như bị quỷ sờ đầu nhảy dựng lên: "Ta không ăn mì ngươi làm, bỏ đi, ta không ăn, mì ngươi làm ! Ta không ăn mì ngươi làm!"

Đáng thương cho nàng lặp lại ba lần, chắc là lần trước bị số mì dùng luyện tập trù nghệ rồi không đổ đi của Lạc Thần lăn qua lăn lại không nhẹ, nên lòng có bóng ma.

Lạc Thần nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta một cái, ra ngoài.

Vũ Lâm Hanh xuống giường, bắt lấy cánh tay ta, kinh khủng nói: "Sư Sư, ngươi nhanh đi nấu mì! Ngươi nhanh đi nấu mì! Nhanh đi nấu mì!"

Có trời chứng kiến, cánh tay ta sắp bị nàng vặn gãy rồi.

"Mì dĩ nhiên là do ta làm."

Vũ Lâm Hanh vẻ mặt thỏa mãn mà mở miệng nói: "Các ngươi sáng sớm ngoại trừ xách hai thùng lớn đậu hũ trở về, còn có thu hoạch gì?"

Ta cùng với nàng cẩn thận kể lại.

Vũ Lâm Hanh nghe qua, lại nói: "Đêm động phòng làm ầm ĩ như vậy, tân nương tử kia nghe được Thi Đình Lễ gọi sai tên cũng không biết thế nào rồi. Các ngươi bên ngoài bên ngoài trở về, có nghe được tin tức gì không?"

Ta nói: "Ngược lại cũng không nghe được gì. Mọi người chỉ biết đêm động phòng của Thi Đình Lễ bị Hoàng Bì Tử náo loạn, có một con hoàng bì tử chạy ra từ tân phòng, cũng vì vậy đều suy đoán họ chưa viên phòng , qua lời đồn đại mọi người nói tân nương tử mang đến điềm xấu, Thi lão gia, Thi phu nhân dĩ nhiên cũng không thích nàng lắm."

Vũ Lâm Hanh có chút suy nghĩ: "Tiểu thư kia ngược lại cũng rất đáng thương."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Việc này tạm thời dừng ở đây. Chúng ta chỉ cần âm thầm lưu ý là được rồi, không tất yếu phải điều tra cái gì."

Ta gật đầu. Đại hôn của Thi Đình Lễ qua đi vài ngày, trong thành lại có chút đề tài tiêu khiển trà dư tửu hậu, trong đó dĩ nhiên không thiếu Trương tẩu. Bất quá cũng nhờ cái lưỡi dài của Trương tẩu ta trái lại nghe thấy không ít tin tức, nhiều phiên bản thật giả lẫn lộn.

Thiếu phu nhân mới vào cửa của Thi gia trước kia là tiểu thư khuê các được đón vào, lão gia phu nhân ngược lại cũng thoả mãn, hôm nay lại vì nàng là "giá nữ" Của hoàng bì tử mà e sợ, ai có thể vui mừng cho được.

Nói đến nữ nữ, nghe đồn thông thường là hồ ly giá nữ chiếm đa số, giá nữ hoàng bì tử cũng có, nhưng hai loại rất bất đồng. Hồ ly giá nữ, gả rồi thì là nữ nhi nhà mình, Vận khí tốt còn có thể ôm được một tiên mỹ thiếu nữ đức nghệ song toàn, hưởng phúc bất tận. Nhưng hoàng bì tử giá nữ, thì chỉ là con rối của hoàng bì tử mà thôi.

Hoàng bì tử là một trong ngũ tiên ở dân gian, tà khí rất thịnh. Tương truyền chúng thích ăn khí tức xử nữ, vì máu xử nữ mà hay xuất hiện trong đêm động phòng, đêm động phòng xuất hiện hoàng bì tử, tân nương bị cho là giá nữ hoàng bì tử, xui mười phần. Thi gia Thiếu phu nhân là "giá nữ", chuyện này chưa giải quyết xong lại có một nhà mới cưới vợ thì có người chết.

Gặp chuyện không may chính là Vương gia ở Duẫn Thành, người chết chính là công tử duy nhất của Vương gia, nương tử mới vào cửa đêm động phòng không nhìn thấy lạc hồng trên khăn trắng, Vương công tử chết còn bất quá tân nương chỉ bị bệnh nhẹ, người của Vương gia hoài nghi hoài nghi là tân nương hạ độc thủ, hiện nay đã xem tân nương kia hung thủ mà giả lên quan phủ, chờ đợi xử lý.

Đêm đó người nhà Vương gia cũng thấy hoàng bì tử, dĩ nhiên tân nương tử kia cũng là giá nữ rồi. Đồng thời kỳ bí hơn nữa chính là tân nương tử của Đinh gia lúc trước tự sát chết đi cũng là giá nữ, gia công tử Đinh gia cũng chết không minh bạch.

Việc này đã gây hoảng sợ, những người sắp có hôn sự đều cố ý kéo dài, không dám tiến hành, khiến trong thành không còn hỉ sự.

Việc này ta tạm thời cũng không nghĩ thấu, bất quá vẫn luôn cảm thấy có can hệ với việc Mộc Hành Vu nuôi hoàng bì tử.

Hôm nay rảnh rỗi ta dự định làm một ít cơm nắm ngũ sắc, Lạc Thần thích đồ ngọt, ta làm món ngọt cũng dụng tâm một chút. Cơm nắm ngũ sắc dùng hương thanh diệp lót bên dưới vỉ hấp mới có thể tạo ra một cổ hương khí đặc biệt, mà hương thanh diệp này loại tốt nhất là ở ngõ Trúc Can.

Ngõ hẻm Trúc Can vô cùng dài hẹp, dài nhỏ như cây gậy trúc vì vậy được gọi là Trúc Can. Nơi này mọc rất nhiều hương thanh diệp, từng cơn gió nhẹ thổi qua, thanh lãng nhẹ nhàng phập phồng cuồn cuộn, trong không khí dày đặc hương thơm, có lúc gió lớn có thể ngửi thấy mùi thơm từ rất xa.

Ngõ Trúc Can nhiều rắn, rất ít có người nguyện ý đến đó, nên nơi đó nhìn luôn vô cùng hoang vắng.

Ta xách giỏ, ghé qua ngõ Trúc Can, xa xa đã nhìn thấy hai người đứng dưới tàng cây, ta vội vàng lắc mình trốn đến một chỗ kín đáo.

Nơi đây xưa nay không có người đến, hai người kia ôm cùng một chỗ, chắc là đang ước hội. Nam tử đưa lưng về phía ta, một thân cẩm bào đẹp đẽ quý giá, nàng kia nghiêng đầu tựa vào vai nam tử, vẻ mặt xa cách lạnh nhạt.

Là Mộc Hành Vu.

Vậy nam tử có lẽ là Thi Đình Lễ rồi.

Chỉ nghe Thi Đình Lễ dỗ dành Mộc Hành Vu: "A Hành, ngươi chờ một thời gian, rất nhanh ta sẽ nói với cha mẹ, cười ngươi vào nhà."

Mộc Hành Vu đáp lại có chút lãnh đạm: "Vậy vị phu nhân mới vào cửa thì sao?"

Thi Đình Lễ thở dài nói: "Là ta có lỗi với Uyển Quân. Nhưng ta yêu nàng, từ đầu đến cuối người ta muốn cưới chỉ có nàng, nếu không ta thế nào lại đối tốt với Uyển Quân, mua cho nàng ấy bao nhiêu vật quý trọng, châu ngọc đồ trang sức. Cha mẹ hận nàng ấy là giá nữ hoàng bì tử, cho nên rất khắt khe, còn muốn ta từ nàng ấy nhưng nàng ấy xưa nay hiền lương thục đức lại chưa làm gì sai. Nàng ấy là một tiểu thư như vậy lại bị từ hôn nhất định... Ta.... Ta làm sao có thể làm được."

Mộc Hành Vu không lên tiếng.

Ta vận huyễn đồng nhìn qua đó, thấy sắc mặt nàng lạnh như băng, đáy mắt ô thanh thâm trầm. Tay nàng đặt bên hông Thi Đình Lễ, bị lá cây che khuất nên ta cũng nhìn không rõ, chỉ thấy bàn tay nàng tựa hồ khẽ động, dáng vẻ do dự rồi lại buông xuống, bất động.

Mà Thi Đình Lễ đưa lưng về phía ta, ta phát hiện khối câu ngọc hồng sắc bên hông hắn lại được treo về chỗ cũ.

Rõ ràng đêm tân hôn câu ngọc của hắn đã không thấy đâu mà.

Thi Đình Lễ nói: "Ta sẽ không để nàng phải làm thϊếp. Ta sẽ cố gắn nghĩ một cách lưỡng toàn."

Mộc Hành Vu tựa vào vai hắn, đáy mắt âm lãnh, thậm chí có chút âm sắc: "Thật sự có cách lưỡng toàn kỳ mỹ sao."
« Chương TrướcChương Tiếp »