- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)
- Chương 10
Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)
Chương 10
A Trì như cũ nhìn ta không hiểu ra sao.
Ta vội vàng cười nói: "Không có gì. A Trì cô nương ngươi bận việc thì cứ làm đi, không cần quan tâm đến ta, bọn ta ở đây chờ là được rồi. Đậu hũ còn chưa xong, cũng do bọn ta đến sớm."
A Trì đại để là cảm thấy đem khách nhân ném ở trong viện không thích hợp, lắc đầu, cùng lúc khoát tay áo.
Sau đó, hai tay vỗ vào nhau, hướng cửa gỗ hướng tây bắc vỗ tay ba cái.
Tiếng vỗ tay thanh thúy, tiết tấu tương đồng.
Khói trắng tỏa ra từ khe cửa gỗ, qua thật lâu, vẫn là hai phiến cửa trống rỗng ngoài ra không có vật gì khác.
A Trì sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút cấp bách, bước nhanh đến đó.
Nhìn thấy phản ứng của A Trì ta còn tưởng rằng là xảy ra đại sự gì, lập tức đứng lên: "A Trì cô nương, không có việc gì chứ?"
"Thanh Y." Lạc Thần gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Ngồi xuống."
Ta quay đầu lại nhìn Lạc Thần, Lạc Thần nhìn A Trì chạy qua bên kia, liếc mắt nhìn liếc mắt nhìn ta, vân đạm khinh phong đem tách trà đưa cho ta: "Chúng ta uống trà."
Ta chỉ đành nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh nàng.
A Trì vội vã chạy đến cửa gỗ, có lẽ đã nhìn thấy tình huống bên trong, hiển nhiên là sửng sốt một chút.
Đột nhiên nàng giậm chân tựa hồ là tức giận.
Giọng nói của Lạc Thần lười biếng, nhẹ nhàng nói: "Việc nhà người ta, mặc kệ."
Ta hồi tưởng đến phản ứng của A Trì còn có gian nhà tỏa ra khói trắng, lập tức hiểu được đây không phải là chuyện ta nên quan tâm, vì vậy an tâm ẩm trà, nhưng ánh mắt ngược lại vẫn dính ở bên kia.
"Chi bằng quản ta nhiều một chút." Lạc Thần nói.
Ta cười: "Tính tình này của nàng, mới quản không được."
"Quản không được cũng phải quản."
A Trì đứng trước cửa, tức giận phất tay áo.
Đợi hồi lâu, một nữ tử thân mặc hắc y mới từ trong phòng đi ra.
Nàng bước đi thong thả, lúc ra cửa còn nhìn ta cùng Lạc Thần bên này, thị lực của ta rất tốt, lập tức nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của nàng.
Nàng mang theo một mảnh hoài nghi cùng chống cự, xem ra thực sự là không tình nguyện bước ra.
Bên kia A Trì ra dấu với hắc y nữ tử, buồn bực lại mang theo chút giận dỗi. Nàng một một người câm, rõ ràng khẩn trương kích động nhưng khổ nổi lại không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, động tác dĩ nhiên sẽ càng thêm cấp thiết.
Hắc y nữ tử đứng nơi đó, như đang ngẩn người.
A Trì xoay người đi qua bên này.
Hắc y nữ tử kéo nàng lại, A Trì đi rất nhanh nên nàng nhất thời cũng kéo không kịp, nhìn A Trì khuôn mặt bình tĩnh cũng nhanh đi đến trước mặt bọn ta rồi, hắc y nữ tử ở tại chỗ dừng một chút lúc này mới bước nhanh đến.
Lúc đến chỗ bọn ta nét mặt A Trì khôi phục tiếu ý ôn nhu, đề bút viết: "Làm phiền hai vị ở đây chờ. Ta đi vào trước, đậu hũ xong rồi ta sẽ báo cho các ngươi biết. Vị này chính là A Hành, nàng là bạn thân của ta, xưa nay giúp ta trông coi hiệu đậu hũ."
Ta gật đầu thầm nghĩ bạn thân này của ngươi, cũng tương đương biểu tỷ của ta, không cần hao tâm tốn sức giải thích.
Bất quá lại nói đến đêm Thi Đình Lễ động phòng gọi sai tên tân nương tử. Thi Đình Lễ gọi chính là A Hành, lúc đầu nàng lại xuất hiện trong hôn lễ, như vậy là chuyện gì xảy ra. Cũng không biết A Trì có biết chuyện này hay không, bất quá từ phản ứng của A Trì có lẽ những gút mắt này hơn một nửa khả năng là nàng không biết.
Ngẫm lại một gã nam tử trong đêm động phòng kích động ôm tân nương tử, động tình mỗi tiếng đều gọi tên "bạn thân", cũng xưng hô vô cùng thân thiết, chuyện này ai mà chịu được.
Đổi làm ta, nếu có người dám gọi "biểu tỷ" của ta như vậy, ta nhất định gϊếŧ hắn.
A Trì đặt giấy bút xuống rồi rời khỏi, trên đường nhìn hắc y nữ tử một cái , hơi có chút rầu rĩ mà đi rồi.
Hắc y nữ tử đi đến trước thạch bàn, trên cao nhìn xuống liếc nhìn ta và Lạc Thần, Lạc Thần cũng không nhìn nàng, ngồi ngay ngắn bất động gương mặt đạm mạc, lúc này đại khái chỉ nhìn đến tách trà của nàng.
Không khí nhất thời kết băng.
"A Trì bảo ta ra chiêu đãi khách nhân." Hắc y nữ tử đờ đẫn nói.
Bầu không khí xấu hổ ngưng trọng, ta vội vàng đứng dậy cười nói: "A Hành cô nương, làm phiền rồi."
"Tên của ta là Hành Vu."
Ta dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng.
Nàng đối với bọn ta đặc biệt xa lạ thậm chí là có địch ý, cũng không dễ nói chuyện như A Trì. A Hành không thể gọi, nàng có thể nói chỉ cần gọi nàng Hành Vu, nhưng nàng lại chỉ nói tên của nàng, không có ý cho bọn ta một chút khách sáo.
Vì vậy đôi mắt ta khẽ đảo, thoải mái nói: "Ta họ Sư, nàng họ Lạc."
Sắc mặt nàng lúc này mới có một chút gợn sóng: "Ta họ Mộc."
Ta yên tâm thoải mái mà xưng hô: "Mộc cô nương."
Cái này cũng không tệ.
Mộc Hành Vu lúc này mới không nói gì nữa, chuyển đề tài: "Trầm Tê Trì. Đây là tên của A Trì."
Trong ta muốn cười, nhưng vẻ ngoài tự nhận vô cùng đoan trang, diễn xuất: "Ta biết. A Trì cô nương đã đem tên họ của nàng viết ra cho bọn ta xem."
"Gọi nàng là Trầm cô nương." Mộc Hành Vu nói.
"A Trì cô nương." Lúc này Lạc Thần chậm rãi đứng lên, hướng cửa gỗ hướng tây bắc thanh lãnh gọi một tiếng.
Nàng gọi rất thấp, tất nhiên là cố ý, A Trì cách xa như vậy không có khả năng nghe thấy.
Một chút cũng không nể mặt Mộc Hành Vu.
"A Trì cô nương." Lạc Thần gọi một tiếng một tiếng, nhìn Mộc Hành Vu một cài rồi đi đến cửa gỗ bên kia.
Mộc Hành Vu: "...."
Ta hướng Mộc Hành Vu gật đầu, câu một một nụ cười áy náy, đi theo Lạc Thần.
"A Trì cô nương." Lạc Thần nói: "Ngươi nghe thấy không?"
Mộc Hành Vu: "....."
Lần thứ ba Lạc Thần gọi ra, A Trì nghe thấy được từ trong phòng đi ra, vừa cười vừa hướng Lạc Thần gật đầu.
"Bọn ta có thể vào trong không?" Lạc Thần nói: "Biểu muội của ta trước kia cũng từng làm đậu hủ, đáng tiếc làm không ngon như A Trì cô nương, nàng muốn đến tham quan học tập một chút, không biết có thể không?"
Tuy nói là mượn cớ lừa người nhưng trong lòng ta vẫn có nho nhỏ khó chịu.
Đậu hũ ta làm tự nhận tươi mới mềm mịn, mỗi lần không biết là ai đều ăn đến hết, còn dám nói ăn không ngon.
Lần sau đừng ăn, hừ!
Lạc Thần nói: "Chỉ cần chốc lát, sẽ không mạo muội chứ?"
A Trì liên tục xua tay, nhiệt tình dẫn ta cùng Lạc Thần vào nhà, trong viện chỉ còn lại một mình Mộc Hành Vu. Mộc Hành Vu đứng bất động, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ A Trì đi vào rồi lại trở về, đứng trước cửa hướng nàng vỗ ta ba cái.
Mộc Hành Vu nghe được nàng vỗ tay, vô cùng nghe lời mà tiến đến, có lẽ là không muốn chọc giận A Trì giống như lúc trước.
Ở hiệu đậu hũ chờ đến khi đậu hũ làm xong, A Trì dùng mộc thống cùng giấy gói gói lại giúp bọn ta, hai người bọn ta mới cáo từ.
A Trì tiến bọn ta ra cửa, Mộc Hành Vu chưa từng theo đến, bọn ta nói đa tạ xong mới rời khỏi hiệu đậu hủ.
Hiện nay sắc trời đã sáng rõ, A Trì chỉnh đốn một phen còn muốn đi chợ sáng bày hàng, cùng Lạc Thần lướt qua chợ sáng lướt qua dòng người ta hỏi nàng: "Lần này ngươi phát hiện cái gì rồi?"
"Phía tây nam có một lỗ nhỏ, bị củi che lấp."
Ta nói: "Ta cũng nhìn thấy rồi . Hẳn là lỗ nhỏ để hoàng bì tử ra vào, tuy rằng đã được xử lý nhưng tử khí trên người hoàng bì tử ta vẫn có thể ngửi được, vừa rồi ta ở bên trong dạo qua một vòng lại không phát hiện bóng dáng của nó."
"Nhất định là lẫn trốn đâu đó trong viện."
Ta do dự nói: "Nhưng A Trì nói cô ấy chưa thấy qua hoàng bì tử, cô ấy không giống như đang nói dối."
"Cô ấy không biết." Lạc Thần nói: "hoàng bì tử là Mộc Hành Vu nuôi. Cô ta lừa gạt A Trì."
Ta gật đầu: "Ta vẫn luôn cảm thấy Mộc cô nương cùng Thi Đình Lễ quan hệ không tầm thường, chuyện này.... A Trì nàng dường như cũng không biết."
"Chuyện nhà của người khác, mặc kệ." Ánh mắt Lạc Thần nhạt nhẽo, vẫn bình thản nói một câu: "Không tiện."
Ta hiểu được nàng nói có lý, những việc gϊếŧ người kỳ lạ bọn ta còn có thể bắt đầu điều tra rõ ràng , để không có thêm người bị hại. Nhưng liên quan đến phương diện này quả thật không tiện nhúng tay.
Cụ thể thế nào bọn ta là ngoại nhân thật sự không rõ, không thể vọng động.
"Sắc mặt Mộc Hành Vu hôm nay không tốt." Lạc Thần thay ta mở mộc thống, hai tay cũng không nhàn rỗi bước chân trầm tĩnh mà về phía trước.
"Cô ta nhìn thấy chúng ta, sắc mặt đã không tốt rồi."
"Ta là nói loại sắc mặt kia."
Ta sửng sốt, nhớ đến cái gì, nói: "Nàng vừa nói như vậy, ta trái lại cũng chú ý đến. Mới vừa rồi nàng ấn đường xám đen, tựa hồ vô cùng uể oải."
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đúng vậy."
"Có lẽ là ban đêm quá mệt mỏi, ngủ không ngon." Ta không nén được mà nghĩ đến vết tích trên cổ A Trì, vô cùng đồng tình, âm thầm thương cảm.
Lạc Thần ngẩng đầu, không chuyển mắt mà nhìn ta.
Khuôn mặt ta bị ánh mắt của nàng nhìn bắt đầu đỏ lên: "Ta không phải có ý đó."
"Vậy là ý gì?" Lạc Thần nói.
Ta lẩm bẩm nói: "Nói chung nếu ban đêm ta ngủ không ngon thì sáng hôm sau cũng không có tinh thần, cho nên có thể là A Trì cô nương cũng.... Như vậy. Không phải như nàng nghĩ."
"Ta không có nghĩ gì cả." Lạc Thần thẳng về phía trước.
Trong Lòng ta nhất thời nghẹn khí.
Lạc Thần ở phía trước nói: "A Trì cô nương ngôn ngữ bất tiện, xưa nay tất nhiên là hội ngộ rất nhiều chuyện. Nàng cùng Mộc Hành Vu đã giao hẹn một số ám hiệu, tỷ như mới vừa rồi nàng vỗ tay ba cái là muốn Mộc Hành Vu đúng lúc xuất hiện trước mặt nàng, có việc cần nhờ. Mộc Hành Vu lần này chậm chạp không xuất hiện, nghĩ đến trước đây nàng nghe được ám hiệu nhất định sẽ xuất hiện nhưng lần này khác thường nên A Trì cô nương cho rằng nàng phát sinh chuyện gì, trong lòng lo lắng nên mới đến xem, ai ngờ Mộc Hành Vu chỉ là không muốn xuất hiện, vô duyên vô cớ lo lắng lúc này mới tức giận thôi."
Ta cùng với nàng sánh vai mà đi: "Như vậy xem ra, xưa nay Mộc cô nương vô cùng nghe lời A Trì cô nương."
Dừng một chút, liếc mắt nhìn Lạc Thần: "Ta vỗ tay nàng có xuất hiện không?"
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)
- Chương 10