Lớp Ti Quang Cẩm màu trắng sáng được mặc tận phía trong chính là "áσ ɭóŧ", đai lưng bạch ngọc được thêu bằng chỉ vàng lấp lánh, dây cột tóc màu bạc dùng để buộc tóc dài phía sau, đôi giày hoa văn cổ đại cùng với một mảnh ngọc bội màu tím vô cùng nhã trí. Giá trị có thể lên đến hai triệu, thậm chí cao hơn.
(Ti Quang Cẩm: tên một loại vải tuyệt đẹp và giá cao ở thời xưa, vải được dệt bằng những sợi tơ tằm mỏng, rắn chắc và sáng.)Tùy tiện lấy ra một món đồ trong này đưa vào giới đồ cổ, đều là kỳ trân hiếm có, cầu cũng không được. Nếu đem toàn bộ chúng đưa đến quán rượu Hoàng Đô bán đấu giá, tuyệt đối là thịnh yến khó gặp trong lịch sử bán đấu giá. Như vậy cũng có thể nhìn ra được, lúc ấy nữ nhân này phải là người hết sức có tiền, cho nên mới có thể sử dụng y phục được may bằng Ti Quang Cẩm, cái loại vải mà dân chúng bình thường nằm mơ cũng không thấy được.
Sau khi suy nghĩ và tiếp nhận tất cả sự thật, Sở Thanh Y trong lòng vừa hưng phấn vừa khẩn trương, ngay cả miệng cũng có chút khát, liền nhẹ giọng nói: "Tôi đi mua thức uống, cô ở đây chờ tôi. "
Nữ nhân hỏi: "Thức uống mà ngươi nói, là gì ? "
Nghe đối phương hỏi như thế, đáy lòng Sở Thanh Y càng thêm tin tưởng những thứ mà mình phỏng đoán, kiên nhẫn giải thích: "Thức uống chính là đồ để uống. Chúng tôi ở chỗ này gọi đồ có thể uống là thức uống."
Vừa nói vừa giơ tay lên làm động tác uống nước.
Trong lòng nữ nhân hiểu rõ, nhàn nhạt nói: "Giống như rượu sao ? "
"Rượu cũng một loại là thức uống, thức uống bao gồm rượu, nhưng rượu không có nghĩa tất cả thức uống, còn có nhiều loại đồ uống khác."
Nữ nhân gật đầu một cái, bày tỏ đã hiểu .
Nhìn thái độ của nàng vô cùng lạnh nhạt và bình tĩnh, mặc dù không quen thuộc với tất cả mọi thứ xung quanh, đồ hiện đại đối với nàng mà nói là vô cùng xa lạ, một chút cũng không hiểu, nhưng là có thể nhìn ra được nàng cũng không cảm thấy hoang mang hay sợ hãi. Ngược lại, nàng còn đang học tập theo bản năng.
Sở Thanh Y đối với sự việc lần này có phán đoán: nữ nhân này có năng lực thích ứng rất mạnh, ứng xử không sợ hãi chút nào. Nàng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Xuống xe mua hai chai 7up, trở lại trên xe, Sở Thanh Y mở một chai ra uống giải khát .
Nữ nhân kia nhìn động tác nàng mở nắp chai, cũng học theo mở nắp chai, nghe được một tiếng "xít" là âm thanh của gas nước ngọt xì ra khi mở nắp, theo bản năng nghiêng mặt, biểu lộ lạnh nhạt như thường lệ, sau đó nhấp một hớp nhỏ .
Sau khi uống, nàng cau mày lại: "Biểu muội, cái này thật là khó uống."
Sở Thanh Y thiếu chút nữa phun hớp 7up vừa uống ra ngoài, thật may là nàng rất có hình tượng ngăn lại: "Tại sao cô lại gọi tôi là biểu muội ? "
Ánh mắt của nữ nhân giống như viên ngọc yên tĩnh mà sâu thẳm, nhìn thẳng vào Sở Thanh Y: "Ngươi không phải mới vừa ở trước mặt quái nhân đó nói ta chính là biểu tỷ của ngươi sao ? "
Sở Thanh Y cảm thấy có chút lúng túng .
Nữ nhân lại nhàn nhạt nói: "Trước đó ngươi còn nói não ta có vấn đề, là ta nghe lầm sao? "
Sở Thanh Y: "......"
Đôi môi nữ nhân nhếch lên, tự tiếu phi tiếu. (cười như không cười)
"Cô đừng để trong lòng, nếu như không nói cô là bệnh thần kinh, đầu óc có vấn đề, cảnh sát giao thông kia chắc chắn sẽ không thả cô đi. "Sở Thanh Y vội vàng giải thích với nữ nhân, tránh cho đối phương hiểu lầm, "Tôi lừa gạt cảnh sát giao thông như vậy, là vì cô đứng ở giữa đường không nhúc nhích, làm trở ngại giao thông, làm tắt đường, nếu như không nói, anh ta thật sự sẽ đem cô đưa đến cục công an. Cục công an, chính là nha môn ở triều đại các người, dùng để phá án. Chẳng lẽ cô muốn bị giam vào trong đại lao, mất đi tự do sao? "
"Ngươi nói triều đại của ta?" Nữ nhân khóe mắt hơi cong, có mùi vị khác, "Nói như vậy, ngươi hiểu được ta không phải là người triều đại này của các người?"
Sở Thanh Y lấy ra hộp gấm, lấy ra mảnh vải ti quang cẩm, ý bảo nói: "Tôi là nghiên cứu sinh chuyên nghiệp khảo cổ học, lại kinh doanh một tiệm bán đồ cổ, cũng chính là bán chữ vẽ đồ cổ, đối với phương diện lịch sử chơi đồ cổ vẫn có hiểu biết nhất định. Đây là vải xé từ quần áo cô xuống dùng để băng bó vết thương lúc tôi bị đạn bắn, tôi nhận ra vải vóc là Ti Quang Cẩm. Mà Ti Quang Cẩm, chỉ có Minh triều mới bắt đầu có, công nghệ này từ đó đã thất truyền. Hơn nữa, mấy ngày trước cô từ trong quan tài kiếng ở cổ mộ trên Nhạn Đẳng Sơn ngồi dậy, tôi lúc ấy cho cô là tống tử, sau mới phát hiện cô là một người sống, nếu cô là từ trong mộ thức tỉnh, khẳng định không phải là người bình thường. Nhìn trang phục trên người cô, nếu như tôi không có đoán sai, cô phải là người của thời kỳ đại Minh triều."
Nữ nhân trầm mặc không nói .
Qua rất lâu, nàng nhẹ giọng thở dài: "Ngươi rốt cuộc vẫn băng tuyết thông minh như vậy, làm cho người ta yêu thích."
Sở Thanh Y suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của đối phương có chút vị không đúng, bất quá vẫn là lễ phép trả lời: "Cám ơn cô khích lệ, tôi chẳng qua là căn cứ những tin tức nắm giữ cùng chứng cớ được phân tích trước mắt mà thôi. Khen nhầm rồi."
Nữ nhân giương mắt lên, hời hợt nói: "Ngươi không thấy sợ ta sao? Người khác nếu biết được ta từ cổ mộ đi ra, không thuộc về cái triều đại này, nhất định coi là quái vật, sợ còn không kịp . Ngươi thì không cả, lại kéo ta tới chỗ này, cùng ta trò chuyện với nhau."
"Tại sao tôi phải sợ cô ?" Sở Thanh Y khẽ mỉm cười, "Cô đã cứu tôi, cô nhất định là người tốt. Lúc ở trong cổ mộ, nếu như không phải là cô ôm tôi đi ra ngoài, lại giúp tôi băng bó, tôi có thể cũng sẽ bị nhốt ở trong mộ thất cho đến chết đi. Tôi không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, cô đã cứu tôi, tôi tất nhiên sẽ trợ giúp cô."
Trên mặt nữ nhân không có bày tỏ đặc biệt gì, giọng nói lạnh như băng: "Ta rất khỏe mạnh, không cần trợ giúp."
"Cô đừng tức giận, tôi không có ý gì khác, tôi là một công dân tốt, xin cô tin tưởng tôi. Cô bây giờ đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ, hẳn là cảm thấy có rất nhiều khó khăn cùng bất tiện không phải sao? Dù sao thời đại bất đồng, rất nhiều thứ nếu không ai dạy cô, cô cũng không hiểu, cho nên tôi mới nói tôi sẽ trợ giúp cô."
Đối phương vẫn như cũ không nói tiếng nào .
Sở Thanh Y cảm thấy không khí có chút cứng ngắc, liền hòa hoãn tự giới thiệu một chút: "Tôi tên là Sở Thanh Y, cô tên là gì ? "
"Ngươi nói ngươi là Sở Thanh Y, vậy vì sao không biết được tên họ của ta?" Khi nói chuyện giọng điệu của nữ nhân đột nhiên trở nên có chút mùi vị trách giận bên trong.
"Tôi tên là Sở Thanh Y, đó là người trong nhà nói cho tôi biết. Còn chuyện tôi có biết tên của cô hay không, có quan hệ gì? "
Nữ nhân nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc trở nên ảm đạm: "Tên của ta là Lạc Thần. Nhớ rõ, chớ có quên."
Lạc nước chi Thần ? tên thật khác biệt a~. Sở Thanh Y nói: "Tên Lạc Thần rất ít khi gặp, dĩ nhiên tôi sẽ không quên, sẽ nhớ rõ. "
Lạc Thần quay mặt sang, nhìn chằm chằm ti vi bên trong xe, trong mắt đè ép băng tuyết, nhàn nhạt nói: "Vì sao ngươi phải đem ta dẫn đến chỗ này, còn nói muốn giúp ta, mới vừa rồi cũng xuất thủ (ra tay) cứu giúp, giúp ta thoát khỏi tai ương tù ngục. Ta cùng ngươi cũng không quen biết, thân phận ta lại rất đặc thù, cùng triều đại này không hợp, ngươi hảo tâm ân cần đối đãi ta như vậy, thật ra là có ý đồ gì?"
"Tôi cũng không vòng vo với cô. Người ngay không nói chuyện mờ ám, tôi thật sự là có ý đồ nhưng không phải là ác ý, cô yên tâm." Sở Thanh Y gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Tôi đối với cô, rất có hứng thú."
Lạc Thần: "......"
"Tôi không phải là ý đó, đừng hiểu lầm. Tôi, tôi thật ra thì không có cái ý kia như cô nghĩ." Sở Thanh Y ngón tay bắt chéo, ngắt trứ qua lại. Mỗi lần nàng lúng túng bất an, sẽ có cái tiểu động tác này.
Lạc Thần cười lạnh.
Kỳ quái, nàng giống như có chút mất hứng ?
Không nghĩ ra lời của mình nói rốt cuộc đắc tội đối phương ở điểm nào, Sở Thanh Y không thể làm gì khác hơn là tận lực ôn nhu giải thích nói: "Tôi nói cặn kẽ một chút, cũng tốt để cho cô biết tính toán của tôi. Thật ra thì chuyện là như vầy, tôi là nghiên cứu sinh chuyên nghiệp khảo cổ học, bây giờ đang chuẩn bị một khóa đề nghiên cứu cực kỳ trọng yếu, dùng để tôi làm luận văn tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Cô là cổ nhân, không biết khóa đề nghĩa là gì, khóa đề chính là, chính là tương đương với ......"
Sở Thanh Y lục lọi trí nhớ, tận lực tìm ý tứ tương cận để giải thích: "Chính là tương đương với lúc khoa cử Minh triều của các cô, sĩ tử ứng thử viết văn chương cho hoàng đế xem, rất quan trọng. Có thể lấy được hoàng đế thưởng thức hay không còn phải trông cậy vào văn chương ứng thử, là mạch sống mấu chốt có tốt hay không. Cho nên giống nhau, cái khóa đề nghiên cứu này đối với tôi mà nói cũng hết sức quan trọng. Liên quan tới cái khóa đề này, tôi đã chọn' Liên quan tới văn vật cùng với phong thủy, nhân tình, chính trị, văn hóa thời kỳ Minh triều' cái phương hướng này, nếu cô là người Minh triều, nhất định hết sức hiểu rõ những thứ này, cho nên, tôi hy vọng cô có thể trợ giúp tôi hoàn thành cái khóa đề nghiên cứu này. "
Thấy đối phương cũng không lên tiếng, Sở Thanh Y còn nói: "Tôi muốn cô vì tôi cung cấp tài liệu khảo cổ, không, là muốn mời cô giúp một tay, cung cấp cặn kẽ tin tức phong thủy nhân văn của triều đại các cô. Trợ giúp tôi hoàn thành khóa đề nghiên cứu, tôi sẽ trả tiền lương cho cô, theo thời các cô tiền lương chính là tiền công, nghĩa là bạc a. Tôi cho cô bạc làm thù lao, đồng thời vì cô cung cấp cuộc sống tư tuân phục vụ của thời đại này, để cô có thể mau sớm thích ứng cái thế giới xa lạ này, nếu như tôi đoán không có sai, cô mới từ cổ mộ đi ra, đối với hoàn cảnh mới này, hẳn rất không hiểu mới đúng. Lạc tiểu thư, chuyện này đôi bên cùng có lợi, tôi hy vọng cô có thể cân nhắc tiếp nạp đề nghị của tôi. Còn nữa, trước cô đã cứu tôi, tôi nợ cô nhân tình, ghi tạc trong lòng, sẽ cho cô được chỗ tốt . "
Sở Thanh Y nghĩ thầm, cô cung cấp tài liệu khảo cổ, tôi cung cấp tiền lương cùng tư tuân trợ giúp, hỗ lợi hỗ huệ, cái giao dịch này tốt dường nào a. Cho dù cô là khối đầu gỗ, cũng tổng nên động tâm gật đầu đi.
Đáng tiếc đối phương thật đúng là khối đầu gỗ, không, là một băng sơn mặt tê liệt. Sở Thanh Y mới vừa nói nhiều như vậy, đối phương một chữ cũng không nói, một cái ánh mắt cũng chưa cho.
Đối với một đồ cổ hoạt thể quan trọng cao cấp tài liệu nghiên cứu như vậy, Sở Thanh Y bây giờ không muốn cứ như vậy để cho chạy, chỉ đành phải giải thích một lần, cuối cùng nói: "Lạc tiểu thư, cô nghe có hiểu ý tứ của tôi không ? "
"Ân." Lạc Thần rốt cục gật đầu, bày tỏ nghe hiểu .
Sở Thanh Y hỏi: "Vậy cô nguyện ý đáp ứng không ? "
Lạc Thần cũng không trả lời nàng, chỉ nói là: "Ta muốn tắm rửa. "
Sở Thanh Y: "......"
Lạc Thần cúi đầu nhìn vết máu cùng vết bẩn trên áo trước ngực, cau mày: "Trên người ta bẩn rất cần tắm rửa. Xin hỏi, Sở cô nương nơi nào có thể tắm rửa? "
Sở Thanh Y cũng nhìn máu cùng vết bẩn trên người nàng một cái, suy nghĩ một chút, do dự một chút, mới nhẹ giọng đáp: "Địa phương tắm rửa, tôi dẫn cô đi. "
Nhà Sở Thanh Y đang ở là lầu mười sáu ở vườn hoa cao cấp tiểu khu B. Từ trong thang máy đi ra, Sở Thanh Y móc cái chìa khóa cửa mở, đem Lạc Thần dẫn đi vào: "Đây là chỗ ở của tôi, Lạc tiểu thư, cô tùy ý."
Nàng cầm một đôi dép đi ra, để cho Lạc Thần thay .
Lạc Thần nhàn nhạt liếc nhìn đôi giày một cái: "Ngươi sống một mình?"
Sở Thanh Y cười nói: "Cô hiểu được sao?"
Nàng không cẩn thận bị Lạc Thần, một lời nói của cổ nhân làm cho bối rối, dừng một chút, thấy Lạc Thần đang tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, vội vàng đổi lời nói: "Làm sao cô biết ?"