Chương 507: Bốn tràng

Chương 507: Bốn Tràng

#Edit: Culi

Lạc Thần đang đợi.

Sư Thanh Y cũng chỉ có thể chờ.

Cho dù lòng nàng đã nóng như lửa đốt, hận hiện giờ không thể bay đến bên cạnh Lạc Thần, muốn nhìn rõ xem Lạc Thần rốt cuộc đang làm những gì, nhưng chỉ có thể chọn cách im lặng chịu đựng.

Sợi dây cung trong đầu bị khẩn trương kéo đến thẳng tắp, nhưng lý trí nói với nàng, tuyệt đối không thể qua đó. Lạc Thần đã dặn dò nàng chờ tại chỗ, nếu nàng qua đó, rất có thể sẽ làm kế hoạch của Lạc Thần thất bại trong gang tấc.

... Đừng qua đó.

... Phải nhẫn nại.

Môi Sư Thanh Y run rẩy, hô hấp cũng nặng nề hơn rất nhiều, gắt gao nắm chặt tay, càng không ngừng tự thuyết phục từ tận đáy lòng. Ánh mắt của nàng căn bản không dám rời khỏi người Lạc Thần, chỉ cần xuất hiện bất luận điểm nào nàng cảm thấy không thích hợp, nàng phải tiến lên.

Đinh linh.

Đinh linh

Tiếng chuông sâu kín vẫn còn vang lên.

Thiên Thiên bị tiếng chuông làm bừng tỉnh, chợt mở mắt.

Nàng khom cổ, đầu nghiêng về một bên, giống như tựa vào thứ gì đó, rất ấm áp, lại rất vững chắc mà đỡ nàng.

Trước mắt hiện ra một mặt nạ màu bạc, đôi mắt mềm mại dưới mặt nạ dẫn theo ý cười, nhìn nàng.

Nữ nhân mang mặt nạ màu bạc nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh? Ngủ rất ngon sao?"

Thiên Thiên nhìn thấy cặp mắt kia, có chút hoảng hốt, lúc này mới phát hiện mình đang dựa trên vai Nguyễn, đem Nguyễn trở thành tấm đệm mà tựa vào vai nàng ấy. Nàng không biết mình ngủ từ lúc nào, lấy tay sờ cổ mình, cảm giác nơi đó có chút ướŧ áŧ.

Nàng gặp ác mộng, trong lúc mơ ngủ thì đổ mồ hôi.

"... Cũng được. Chỉ là ta ngủ lúc nào?" Thiên Thiên vội vàng ngồi thẳng người, rời đầu vai Nguyễn.

Nàng ngủ bao lâu, chắc hẳn Nguyễn cũng để nàng tựa bấy lâu, nếu Nguyễn vẫn luôn duy trì tư thế ngồi bất động trong khoảng thời gian dài, hẳn là rất vất vả. Nàng đau lòng, lại cảm thấy hổ thẹn.

"Chỉ ngủ một lúc, đại khái khoảng một nén nhang." Nguyễn giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, trấn an nàng, cũng báo cho nàng biết: "Thi thể còn chưa được tiêu hóa hoàn toàn, ta vẫn luôn giúp ngươi nhìn chằm chằm, không cần lo lắng. Nhưng mà cũng gần xong hết rồi, lấy trứng Cổ Thời làm chất dinh dưỡng cho cổ, quả thực hữu hiệu."

Thiên Thiên gật gật đầu, nhìn nàng cười cười, liếc nhìn Cổ Thời dưới bồn nước một chút.

Trứng cổ trong bồn lại nhiều thêm một quả.

Nguyễn nói: "Vừa mới sinh."

Cổ Thời cách mỗi nửa canh giờ đẻ một quả trứng, hiện đã là giờ Dậu.

Tiếng chuông gió “đinh linh” “đinh linh” vẫn còn đang vang lên, lúc xa lúc gần, rất mơ hồ. Thiên Thiên nhíu mày, cẩn thận nghe một lát, tiếng chuông gió rõ ràng là đến từ ngoài Động Cổ, nhưng nàng cùng Nguyễn cũng chưa từng treo trong núi bất kỳ loại chuông gió nào.

Chẳng lẽ là có người vào núi?

Ngọn núi này nàng chọn ở nơi rất sâu, mà dân bản xứ thật sự tuyên truyền nó là tà hồ, nói bên trong có ma quỷ thần núi quấy phá, từng có người sau khi đi vào núi đã không còn dấu vết, nên mọi người tránh còn sợ trốn không kịp, ngay cả đám người đi săn và hái thuốc cũng không dám tiến vào. Cũng bởi vì như thế, nàng mới có thể bố trí Động Cổ của riêng mình ở trong ngọn núi, hoàn toàn là một nơi thanh tịnh, không bị người làm phiền, phủ nha hoặc những kẻ săn tiền thưởng càng không tìm được tung tích của nàng.

Kể từ khi Thiên Thiên sống trong ngọn núi này, chưa từng thấy có người vào núi.

Lúc này nghe thấy được tiếng chuông, nàng tất nhiên sẽ cảnh giác, nói với Nguyễn: "Sợ là có người đang lên núi. Chỉ là vì sao lại muốn phát ra tiếng chuông, chắc hẳn cũng không biết là bị lạc, may mắn trên người mang theo một vật giống như chuông, chỉ có thể rung chuông để thu hút sự chú ý, hay là có ám hiệu gì ẩn trong tiếng chuông này, đối phương dùng tiếng chuông để tiến hành liên lạc?"

Ánh mắt Nguyễn lộ ra một chút mờ mịt, nói: "Thiên, ngươi đang nói về cái gì vậy?"

Thiên Thiên sửng sốt.

Tiếp đó rất nhanh nàng đã phản ứng, nói: "Ngươi không nghe thấy tiếng chuông sao?"

"Tiếng chuông?" Nguyễn nói: "Ta chưa từng nghe thấy."

Nói xong, nàng còn đứng lên, giống như im lặng mà nghiêng tai lắng nghe, lúc này mới nghi hoặc nói: "Vẫn không nghe thấy tiếng chuông nào."

Động Cổ vốn là âm u lạnh lẽo, Thiên Thiên đứng đó, mồ hôi ướt đẫm dưới cổ càng thêm lạnh.

Nguyễn không nghe thấy sao?

Chẳng lẽ, chỉ có nàng có thể nghe thấy?

Thiên Thiên ở trong đầu gọi Thiên Mạch một tiếng: "Tiện nhân, ngươi có nghe thấy tiếng chuông không?"

"Tiện nhân, nghe thấy được." Khẩu khí Thiên Mạch rất không vui.

Thiên Thiên cảm thấy kỳ lạ: "A Nguyễn lại nói nàng không nghe thấy tiếng chuông này."

"Ta không điếc, ta nghe được lời của nàng." Thiên Mạch không kiên nhẫn: "Cần ta nói lại cho ngươi một lần nữa sao?"

Lúc này Thiên Thiên lười tranh cãi cùng Thiên Mạch, nhíu mày suy tư. Nàng ý thức được vừa rồi nàng suy đoán tiếng chuông vẫn quá mức nông cạn, nếu tiếng chuông này chỉ có nàng cùng Thiên Mạch có thể nghe thấy, bí ẩn bên trong đó có thể lớn hơn.

Nguyễn đi đến trước mặt Thiên Thiên, quan sát sắc mặt nàng một phen, lúc này mới cẩn thận hỏi nàng: "Thiên, tiếng chuông kia ngươi vẫn còn nghe thấy sao?"

Thiên Thiên trung thực nói: "Tiếng chuông vẫn còn, chưa từng ngừng lại."

Lúc đầu nàng còn tưởng rằng có người vì mục đích nào đó, mới phát ra tiếng chuông, nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy nếu người này vẫn luôn rung chuông, cũng chưa từng có nửa điểm gián đoạn, làm thế nào tay có thể chịu được?

Chỉ sợ không phải là... người làm.

Nguyễn nhìn lên giống như muốn nghe lại, chắc hẳn nghe không được gì, nghi hoặc trong mắt càng sâu, tạm thời chưa nói một lời nào.

Đáy lòng Thiên Thiên không hiểu sao có chút bối rối, nàng cũng không biết mình bị làm sao, lại hỏi Nguyễn một câu: "Ngươi nghĩ rằng tai ta gặp phải ảo giác? Ngươi nghĩ ta đang nói nhảm?"

Nhưng nàng rất chắc chắn, tiếng chuông kia nghe rất chân thật, nửa điểm cũng không giống với ảo giác. Bất kể như thế nào, nàng cũng muốn đi tìm ngọn nguồn của tiếng chuông kia để kiểm tra.

"Sẽ không." Nguyễn nói: "Ngươi nói ngươi nghe được tiếng chuông, ta tin ngươi."

Thiên Thiên giật mình.

Thanh âm Nguyễn càng nhẹ nhàng hơn: "Chỉ là không biết vì sao, từ đầu đến cuối ta không nghe thấy, hẳn là bên trong có điều gì đặc biệt. Nếu ngươi muốn biết rõ ràng, ta sẽ đi cùng ngươi."

Thiên Thiên nghe được, đáy lòng mềm nhũn thành một mảnh. Mặc dù Nguyễn nghe không thấy, lại vẫn bằng lòng tin tưởng nàng.

Người đời đều nói nàng là yêu nữ, cả ngày làm bạn cùng với thi thể cổ trùng, cũng chỉ có Nguyễn bằng lòng ở bên cạnh nàng, nàng cho người bên ngoài cổ dược, bọn họ không biết chân tướng cũng không sao, một khi biết được dược đó thật ra là một loại cổ, đương nhiên sẽ sợ tới mức ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy, chỉ duy nhất có Nguyễn là ngoại lệ. Lúc tiến vào Động Cổ, nàng sợ Nguyễn không chịu nổi mùi thi thể cùng cổ trùng trong động, đem cổ dược đưa cho Nguyễn, Nguyễn cũng ăn không chút do dự.

"Tiếng chuông có chút xa, hẳn là ở trong rừng." Thiên Thiên nói.

"Được, ngươi nghe âm thanh, ta đi theo ngươi." Nguyễn nói: "Có điều tiếng chuông này không phải ai cũng có thể nghe thấy, hẳn là có chút kỳ lạ, tốt hơn hết chúng ta vẫn nên mang theo vũ khí."

Hai người rời khỏi Động cổ, đi ra ngoài.

Vừa mới đến giờ Dậu, sắc trời đã dần tối, tuy rằng hoàng hôn vẫn còn ở nơi chân trời phía xa, nhưng núi rừng sâu thẳm, cây cối đa dạng, luôn sẽ nhanh tối hơn. Hai người đều tự lấy vũ khí từ trong phòng, Nguyễn còn mang ra một chiếc đèn l*иg chưa được đốt, để phòng đến lúc đó sắc trời càng thêm tối, sẽ không nhìn thấy đường.

Hai người bước vào trong rừng.

Càng đi vào sâu, càng thêm u ám, ánh mặt trời còn sót lại bị tầng tầng lớp lớp lá cây cách trở, tia nắng có thể lọt vào dĩ nhiên không nhiều lắm, tiếng côn trùng kêu vang càng nhiều lên.

Thiên Thiên càng đi theo tiếng chuông kia, càng cảm thấy kỳ quái. Có lúc nàng cảm thấy tiếng chuông ở bên trái ngay phía trước, nhưng sau khi lần theo một lúc, dường như nó lại càng thiên về bên phải, giống như là ngọn nguồn của tiếng chuông kia đang không ngừng xuất hiện biến hóa.

"Thiên, làm sao vậy?" Nguyễn cảm thấy Thiên Thiên khác thường, hỏi.

Thiên Thiên nói: "Tiếng chuông liên tục thay đổi, phương hướng cũng thường xuyên biến hóa, ta rất khó xác định được vị trí chính xác."

"Thật sự xung quanh có rất nhiều tiếng chuông sao?" Nguyễn suy nghĩ một lát, nói: "Chẳng hạn như tiếng chuông nơi này ngừng, tiếng chuông chỗ kia lại vang, lại một tiếng chuông từ nơi khác vang lên, lặp đi lặp lại như vậy, làm ngươi bối rối?"

"Không phải, nó thực sự chỉ là một loại tiếng chuông." Thiên Thiên nhìn bóng cây lay động trước mặt, nói: "Giống như có người vẫn luôn rung chuông, mà rất nhanh hắn đã tiếp tục di chuyển, một hồi đi đến chỗ này, một hồi lại đi đến chỗ kia."

Bóng cây lay động theo gió núi sẩm tối, Nguyễn thổi lửa, đốt đèn l*иg sáng lên.

Thân ảnh hai người phản chiếu ánh lửa đèn l*иg.

Thiên Thiên tiếp tục đi theo tiếng chuông biến hóa thất thường, vì đuổi theo tiếng chuông kia, bước chân nàng nhanh như bay. Mỗi lần, khi nàng vừa nghĩ đã đến gần nơi phát ra tiếng chuông, nhưng lại luôn là khoảng không, tiếng chuông rất nhanh lại vang ở nơi khác.

Càng đuổi nàng càng sốt ruột, nhất thời vô tình đạp lên mấy nhánh cây cổ thụ vặn vẹo ở một chỗ, giày kẹt vào khe hở bên trong, nàng đột ngột nghiêng ngả.

Nguyễn ở bên cạnh lập tức đưa tay ôm lấy nàng.

Nguyễn ngồi xổm xuống, thật cẩn thận mà gạt mấy nhánh cây cổ thụ kia ra, nhấc chân của nàng lên, lúc này mới nói: "Đừng nóng vội, trong rừng không dễ đi, trời lại tối, đừng để bị ngã ở đâu cả."

Cả người Thiên Thiên ướt sũng mồ hôi, nàng nhìn Nguyễn, nói: "Nguyễn, ngươi mệt mỏi sao?"

"Ta không mệt." Mỗi khi Nguyễn nói chuyện cùng nàng, luôn ôn nhu như vậy.

Thiên Thiên nói: "Ta... có chút hoảng hốt."

"Vì sao? Là bởi vì tiếng chuông ngươi nghe được sao?" Nguyễn lấy ra khăn mềm, thay nàng nhẹ lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Ta cũng không biết, có lẽ vậy." Thiên Thiên cụp mắt xuống.

Nguyễn thở dài: "Tiếc là ta không nghe thấy, nếu không ta cũng có thể giúp ngươi nghe nhiều hơn một chút."

Đáy lòng Thiên Thiên càng luống cuống, sâu trong nội tâm của nàng nàng vẫn cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng chuông kia, Nguyễn lại nghe không thấy, điểm này tất nhiên là rất có vấn đề, nhưng một đường nàng đã suy nghĩ, đều không nghĩ ra bất kỳ lý do nào.

Bốn phía cánh rừng thu vào trong mắt nàng, cũng giống như bị bóp méo, giống như ảo ảnh không chân thật.

Thiên Thiên vén ống tay áo lên, thả xuống hai con rắn nhỏ màu vàng và bạc quấn quanh cánh tay. Kim cùng Ngân bò dưới chân nàng, xuy ra lưỡi rắn đỏ tươi, thân dựa vào giày nàng.

"Đi quanh đây, xem có người nào." Thiên Thiên dặn nói: "Hoặc là... thứ gì."

Kim cùng Ngân nghe theo ý nàng, bò ra ngoài.

Thiên Thiên cùng Nguyễn hai người tiếp tục ở trong rừng tìm kiếm ngọn nguồn thanh âm, không bao lâu, Kim cùng Ngân đã trở lại, nằm trên mặt đất ngẩng đầu, giống như muốn quay lại quấn trên tay Thiên Thiên.

"Tại sao nhanh như vậy đã trở lại?" Thiên Thiên ngồi xổm xuống, ngón trỏ lần lượt đặt trên đầu nhỏ của Kim cùng Ngân, lần lượt chạm nhẹ: "Tiểu gia hỏa lười biếng, cái gì cũng không tìm thấy, nên muốn nghỉ ngơi?"

Kim cùng Ngân giống như có chút lo sợ không yên, thò đầu vào, cuống quýt bò lên tay Thiên Thiên, lùi về trên cánh tay nàng.

Sắc mặt Thiên Thiên nhất thời trầm xuống.

Không phải Kim và Ngân không phát hiện được cái gì, mà là không muốn tiếp tục đi kiểm tra.

"Đi lần nữa." Thiên Thiên ra lệnh nói.

Kim cùng Ngân cúi đầu, một bộ dáng héo úa, trườn một bước, quay đầu lại nhìn nàng, rất không cam lòng.

"Quay lại." Thiên Thiên hiểu được, lần thứ hai vén ống tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng. Kim cùng Ngân vội vàng triền lên cánh tay nàng, trốn dưới tay áo mà ngủ yên.

"A Nguyễn." Thiên Thiên nhìn về phía Nguyễn, thần sắc ngưng trọng: "Phụ cận có cổ."

"Cổ?" Nguyễn nâng đèn l*иg cao lên một chút, hướng xa xa nhìn, thu hồi ánh mắt: "Ý ngươi là trong rừng này, còn có cổ của người ngoài sao?"

Thiên Thiên gật gật đầu.

Kim cùng Ngân luôn chán ghét cổ, nhưng nếu là Thiên Thiên tự luyện chế cổ, có chứa hơi thở của Thiên Thiên, Kim cùng Ngân sớm thành thói quen, sẽ không cảm thấy gì. Nhưng nếu là loại cổ của người khác, Kim cùng Ngân luôn sẽ muốn tránh né.

"Vậy cổ, cùng với loại chuông ngươi nghe được có quan hệ với nhau?" Nguyễn nói.

"Tạm thời ta chưa biết." Ngón tay Thiên Thiên khẽ vuốt cánh tay mình, nhẹ nhàng trấn an Kim cùng Ngân, nói: "Nhưng ta khẳng định phụ cận có cổ, chỉ không biết là loại nào, có điều Kim cùng Ngân đều sợ, chắc hẳn... rất khó đối phó."

Đang lúc nàng muốn tiếp tục đi theo tiếng chuông kia, tiếng chuông lại đột nhiên im bặt.

Bước chân của Thiên Thiên lập tức ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Nguyễn hỏi.

Thiên Thiên cẩn thận nghe xong, đợi một lúc, xác định bốn phía không còn tiếng động vang lên, lúc này mới nói: "Tiếng chuông đó đã biến mất."

***

Trong rừng mưa, nhóm người Vũ Lâm Hanh đã đi liên tục gần một giờ. Vì đặc biệt chú ý đến chân Tô Diệc bị thương, mấy người bọn họ đi đi dừng dừng trên đường, cũng không gặp cái gì nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ nhảy ra một hai con đại xà, kích thước to như cái thùng, treo trên thân cây rũ xuống.

Vũ Lâm Hanh nhìn thấy da đầu liền tê dại, có điều rất nhanh nàng đã phát hiện chúng căn bản không có hứng thú tấn công các nàng, giống như là trúng tà, chết lặng ở trên cây, ngay cả lưỡi rắn cũng không xuy ra, lá gan cũng dần dần lớn lên, thậm chí còn không quên cười nhạo đám rắn này một câu: "Các người sao lại thế này a, giống như mấy tên đại ngốc, lớn lên trắng thế này chỉ để dọa người sao."

Trong mắt Âm Ca hiện ra ánh mắt yếu ớt nghiêm nghị, vừa nhìn chằm chằm những con rắn này, vừa đi về phía trước, cũng không chú ý đến Vũ Lâm Hanh.

"Nhưng cũng thật sự kì quái a, loại rắn này giống với lúc trước ta cùng A Sanh, Tô Diệc gặp qua, còn rất hung dữ, tại sao bây giờ cũng không chịu di chuyển? Hơn bốn giờ sáng, rắn cũng buồn ngủ sao?"

Chờ đi xa những con rắn đó, trong mắt Âm Ca mới khôi phục vẻ bình thường.

"Mấy giờ rồi?" Đi được một đoạn đường, Âm Ca hỏi Vũ Lâm Hanh: "Đến bốn giờ hai mươi chưa?"

"Bốn giờ mười tám, nhanh thôi." Mắt Vũ Lâm Hanh nhìn đồng hồ, lại nhịn không được muốn phàn nàn: "Tại sao ngươi luôn hỏi đã đến bốn giờ hai mươi chưa? Lúc bốn giờ hai mươi có cái gì đặc biệt không? Cô bé Lọ Lem phải trở về trước nửa đêm, ngươi phải trở về trước bốn giờ hai mươi, nếu không cỗ xe ngựa bí đỏ cùng váy công chúa xinh đẹp của ngươi sẽ lập tức biến mất à?"

Môi Âm Ca cong lên một vòng cung rất nhỏ, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh: "..."

Được rồi, đây là ngoài cười nhưng trong không cười.

Nàng lại không nợ tiền nàng ấy, thật giống như thiếu nàng ấy đến cả trăm triệu.

"Không đi nữa." Âm Ca dừng lại: "Đứng ở đây."

"Chờ cái gì?" Vũ Lâm Hanh hỏi.

Âm Ca nhìn cũng không thèm nhìn nàng: "Chờ đến bốn giờ hai mươi."

"Ngươi nói chờ, được thôi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết cái lý do đi." Dọc đường Vũ Lâm Hanh bị nữ nhân "người đẹp đông lạnh" này làm cho lạnh cóng vô số lần, nữ nhân này lại không thích giải thích, tim nàng thật sự có chút mệt.

Nhưng mặc dù nàng mệt, cũng không nổi giận, cần hỏi vẫn phải hỏi. Về phần nữ nhân kia đáp hay không đáp, lại là một chuyện khác.

Ngược lại, lần này Âm Ca đã trả lời nàng: "Thời điểm lúc bốn giờ hai mươi, sẽ vang lên một loại tiếng chuông. Ta đang đợi tiếng chuông."

"Tiếng chuông gì?" Vũ Lâm Hanh một bụng đầy dấu chấm hỏi: "Vì cái gì lại cứ khăng khăng sẽ vang lên vào rạng sáng lúc bốn giờ hai mươi? Làm sao ngươi biết rằng tiếng chuông nhất định sẽ vang lên?"

Âm Ca chỉ nhạt nhẽo nói: "Nhớ kỹ ngươi nghe thấy tiếng chuông đến từ phương hướng nào, nó sẽ biến đổi."

Vũ Lâm Hanh: "..."

Được, trực tiếp bỏ qua vấn đề nàng hỏi, nàng hỏi công toi rồi.

Vũ Lâm Hanh chạm vào cái mũi lạnh tro trước mặt Âm Ca, trong lòng vô cùng khó chịu, cho nên nhất định phải tìm về một ít uy nghiêm của lão đại trên người hai thiếu niên tay sai đắc lực này.

Nàng ôm cánh tay, ánh mắt lướt qua từ trên mặt Phong Sanh rồi lại đến Tô Diệc, như có chuyện lạ mà căn dặn: "Nhớ kỹ hai người các ngươi nghe thấy tiếng chuông đến từ phương hướng nào, nó sẽ biến đổi."

Thanh âm đặc biệt lạnh, giống như học được từ chuyện vừa rồi.

Âm Ca: "..."

Phong Sanh cùng Tô Diệc vội vàng trả lời: "Vâng, tiểu thư."

Âm Ca thoải mái mà liếc nhìn Vũ Lâm Hanh một cái: "Hai người bọn họ không nghe thấy."

Vũ Lâm Hanh nghe xong, lập tức thấy không vui: "Tại sao bọn hắn không nghe thấy tiếng chuông? Hai chúng ta lại nghe thấy? Ma quỷ lộng hành à?"

Âm Ca lại phớt lờ nàng.

Thời gian hai phút rất nhanh đã qua, kim đồng hồ của Vũ Lâm Hanh chính xác chỉ đến bốn giờ hai mươi.

Tại thời điểm kim đồng hồ chỉ đúng vị trí, tiếng chuông chợt vang lên.

Đinh linh, đinh linh.

Vũ Lâm Hanh sợ đến cả người run cầm cập, nghe thanh âm kia truyền đến tai, suýt nữa toàn thân nổi lên da gà.

Thật sự là có tiếng chuông vang lên?

Nàng bỗng dưng nhớ tới lời vừa rồi Âm Ca nói, lập tức nhìn về phía Phong Sanh cùng Tô Diệc: "Ta nghe thấy tiếng chuông, hai người các ngươi có nghe thấy hay không?"

Phong Sanh cùng Tô Diệc sắc mặt mờ mịt, lắc đầu: "Tiểu thư, chúng ta không có nghe thấy."

Vũ Lâm Hanh: "..."

... Ma quỷ lộng hành rồi.

Theo bản năng Vũ Lâm Hanh lấy ra súng lục, còn là hai khẩu. Đừng nghĩ hiện giờ nàng chỉ là một nữ sinh, nàng luyện súng từ nhỏ, hiện tại thủ pháp cầm súng đã hữu mô hữu dạng, nàng mỗi tay cầm một khẩu, chỉ về hướng phát ra tiếng chuông kia.

Hữu mô hữu dạng: Là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó, có thể nói là “ra dáng”.

Nàng nghe xong, tiếng chuông thật sự đang thay đổi, một hồi ở bên cạnh, rồi một hồi lại dừng ở bên kia, nàng căn bản không thể xác định vị trí chuẩn xác của tiếng chuông kia.

"Đây rốt cuộc là thứ gì?" Thái dương Vũ Lâm Hanh có chút mồ hôi, tất cả những điều này đối với một thiếu nữ mới lớn, chưa tích lũy nhiều kinh nghiệm lắm, cũng quá mức quỷ dị.

Âm Ca không lên tiếng, trong mắt nàng hiện lên một mảnh lốc xoáy u lạnh, đi theo âm thanh nàng nghe được, đôi mắt nhìn vào nơi cây cối gần như tan vào màn đêm, do dự đi tới đi lui.

Nàng đi, Vũ Lâm Hanh cũng đi.

Âm Ca để cho Vũ Lâm Hanh nhớ kỹ phương hướng của thanh âm này, tuy rằng ngoài miệng Vũ Lâm Hanh lầu bà lầu bầu, nhưng trên thực tế lại vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Rất nhanh Vũ Lâm Hanh đã phát hiện phương hướng Âm Ca cùng mình đi hoàn toàn bất thường, nàng đã nhận ra cái gì, hỏi: "Âm... Âm tỷ tỷ, tiếng chuông chúng ta nghe thấy là không giống nhau sao?"

"Không giống nhau." Âm Ca nói: "Chỉ có một là thật sự."

Đáy lòng Vũ Lâm Hanh lộp bộp, nghe thanh âm này giống như rút thăm trúng thưởng, phụ thuộc vào may rủi. May mắn nàng là hai chọn một, nếu là bốn chọn một, sáu chọn một, đó mới gọi là xui xẻo.

Chỉ tiếc thanh âm kia luôn thay đổi, tuy rằng Vũ Lâm Hanh đi theo phương hướng của âm thanh kia, nhưng vẫn không thể tìm ra ngọn nguồn âm thanh. Hơn nữa rừng mưa này quỷ khí dày đặc, nàng cũng không dám đi quá xa, cũng chỉ dám đi loanh quanh.

Qua một đoạn thời gian, bên tai Vũ Lâm Hanh lại đột nhiên im lặng.

"Bên này ta không còn nghe thấy tiếng chuông nữa." Vũ Lâm Hanh vội vàng nói: "Sao lại thế này a?"

Âm Ca cũng dừng cước bộ.

Ánh mắt nàng nặng nề nói: "Bên này của ta cũng đã biến mất."

Nhưng nàng biết, loại tiếng chuông này bình thường sẽ không thể nào kết thúc nhanh như vậy, còn có thể tiếp tục vang lên một lúc nữa. Vì cái gì đột nhiên lại gián đoạn, chẳng lẽ là xuất hiện rủi ro đặc biệt gì?

***

Trường Sinh ngồi ở sân sau, trong tay cầm cây cỏ dài lúc trước không dùng hết, tiếp tục đan. Lúc trước nàng đã nhìn được phương pháp Dạ đan chuồn chuồn cỏ, cảm thấy rất hứng thú, rồi lại không biết bí quyết bên trong.

Vừa rồi Dạ rời đi, để nàng chờ ở đây một lúc, nàng liền nhanh trí mà ngồi ở nơi này, chỉ là chờ đến vô cùng buồn chán, liền bắt đầu lấy cây cỏ dài mà đan.

Khối màu bạc đặt ở bên người nàng, kim đồng hồ chỉ hướng về phía tám giờ rưỡi tối.

Đinh linh, đinh linh.

Trường Sinh lập tức vểnh tai, cẩn thận nghe.

Tiếng chuông gió từ nơi nào? Cách có chút xa, không giống với chuông gió mà A Cẩn cùng A Lạc các nàng treo lên.

Trường Sinh chỉ nghe, nhưng gần đó lại vang lên một đoạn sáo âm, yếu ớt mơ hồ, tựa như sương khói. Sáo âm chui vào trong tai nàng, Trường Sinh lúc đầu nghe được có chút buồn ngủ, hai mắt cũng theo đó mà nhắm lại.

Sau đó tiếng sáo chợt cất cao, làm cả người nàng kích động giật mình một cái.

Bừng tỉnh sau một giấc mộng, Trường Sinh đột ngột mở mắt.

Nàng cuống quít đứng dậy, cầm lấy khối đồng hồ bên người, nhìn bốn phía xung quanh.