Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 496: Thể Thống

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 496: Thể thống

#Edit: DVLA

Sư Thanh Y hãm tại trong ngực Lạc Thần, bấu víu vào vai lưng nàng.

Cái ôm này tới nóng bỏng như vậy, mật không thể phân, cảm giác lẫn nhau ở dưới tác dụng của bọt khí bị đẩy lêи đỉиɦ điểm, giá y trên thân hai người phảng phất cũng biến thành hỏa diễm quấn giao chặt chẽ, cơ hồ là tàn sát bừa bãi đến khiến cho các nàng bị bỏng.

Nhưng cái bỏng này lại làm cho người ta không muốn thoát đi, ngược lại càng hy vọng trầm luân trong đó.

Tay Lạc Thần từ bên thân hai người vươn qua, lẻn vào bên trong vạt áo giá y của Sư Thanh Y.

Cả người Sư Thanh Y lập tức kéo căng, vừa khẩn trương, lại chờ đợi.

Cách lớp vải lụa, nàng có thể cảm giác được cổ tay Lạc Thần có một chút run rẩy khó có thể kìm nén, ở bên ngoài vạt áo đánh vài vòng, tựa hồ là muốn đi vào, rồi lại xuất phát từ loại ẩn nhẫn cân nhắc nào đó, ở bên ngoài dừng lại không tiến vào.

Sư Thanh Y hoàn toàn có thể lý giải tâm tình tiến thoái lưỡng nan lúc này của Lạc Thần, bởi vì nàng cũng giống như vậy.

Lúc trước nàng kéo ra bạch y của Lạc Thần, cùng Lạc Thần ở trong bọt khí hôn môi, vuốt ve, tuy rằng tâm tình đã chập chờn, vẫn còn miễn cưỡng có thể ổn định được. Lúc ấy nàng vẫn thủy chung ôm một tia lý trí cuối cùng trong lòng, những lý trí kia đang giúp nàng nắm giữ đúng mực cùng giới hạn, một khi muốn lướt qua đạo giới hạn kia, nàng sẽ dừng lại, hơn nữa nàng tin tưởng mình có thể dừng lại.

Nhưng mà hiện tại, hoàn toàn bất đồng.

Bởi vì Lạc Thần đã đổi sang giá y.

Ngay ở thời điểm Sư Thanh Y vén lên khăn voan hồng sa của Lạc Thần, trong nháy mắt đó khi nhìn thấy tân nương của nàng, vách tường thủ vững lúc trước ầm ầm sụp đổ xuống, hoài niệm cùng tình triều cuồn cuộn lập tức đem nàng che mất.

Giờ khắc này, khát vọng của nàng đối với Lạc Thần đã đạt tới đỉnh điểm giới hạn, ngược lại làm cho nàng bắt đầu thấp thỏm không yên, thậm chí cũng không dám giống như.... lúc trước, cởi đi giá y của Lạc Thần.

Nàng sợ nếu như nàng cởi bỏ, chuyện sắp xảy ra sau đó sẽ hoàn toàn thoát ly khống chế.

Nhưng ở phía dưới Triệu Mạch, nàng làm sao có thể để hết thảy mọi việc không khống chế được, cho nên hiện tại vô luận rất khó nhẫn, nàng đều phải nhịn xuống, hơn nữa còn phải cẩn thận từng chút một, không có khả năng... thân mật giống như lúc trước nữa.

Tay Lạc Thần ở chỗ vạt áo của Sư Thanh Y bồi hồi một lát, cuối cùng vẫn là lui ra, nàng đưa tay rủ xuống bên hông, hai vai càng trở nên run rẩy.

Sư Thanh Y nghe thấy tiếng hít thở sâu nặng của nàng, biết rõ nàng đã đặc biệt khó chịu, khẽ cắn môi hạ quyết tâm, thanh âm khẽ hỏi nhưng lại ôn nhu vô cùng: "...... Chúng ta đi ra ngoài sao?"

Lúc trước nàng đối với những nụ hôn cùng vuốt ve của Lạc Thần, đơn giản chỉ là hi vọng Lạc Thần có thể giảm bớt cùng phóng thích dục niệm đã đọng lại quá lâu ở bên trong, ít nhất có thể làm cho Lạc Thần thoải mái một chút, mà Sư Thanh Y lựa chọn làm như vậy, cũng đều được thành lập trên cơ sở có lòng tin rằng nàng có thể chịu được.

Hiện tại, Sư Thanh Y tự biết đã vô lực nắm chắc chuyện này.

Dù cho nội tâm sẽ không cam lòng rời đi bọt khí, cũng minh bạch là đã đến lúc nên đi ra ngoài.

Lạc Thần cũng không trả lời ngay, mà là chậm rãi trì hoãn hô hấp.

Sư Thanh Y ôm nàng không dám vọng động, ngửi được mùi thơm trên sợi tóc nàng, chờ đợi.

"...... Ừ." Một lát sau, Lạc Thần rốt cục nói: "Phải đi ra ngoài."

Tuy rằng cũng biết phải đi ra ngoài, nhưng ai cũng không buông tay, vẫn là ôm lẫn nhau.

Giằng co một hồi, Sư Thanh Y có chút cười khổ mà thừa nhận: "...... Ta không nỡ ra ngoài."

Lạc Thần nói: "Vậy lại chờ thêm một hồi."

"Ngươi còn có thể kiên trì nữa sao?" Sư Thanh Y lo lắng hỏi nàng.

Lạc Thần: "......"

Trong tiếng cười của Sư Thanh Y mang theo giọt lệ, đau lòng cũng không nỡ cười nàng, mà là thành thật hỏi: "Ta sợ ngươi khó chịu. Có phải đặc biệt khó chịu hay không?"

"Ta......" Lạc Thần hiếm thấy mà lại nghẹn lời, cũng không nói ra cảm thụ của mình, nhưng Sư Thanh Y có thể rõ ràng cảm giác được thân thể nàng nóng hổi, đáp án đã không cần nói cũng biết.

Dừng một chút, Lạc Thần mới nói khẽ: "Thanh Y, ngươi nói với ta một chút, ta muốn nghe ngươi nói chuyện."

"...... Được." Sư Thanh Y hiểu ý của nàng, ôn nhu đáp lời.

Hai người nói một hồi, phân tán lực chú ý, liền còn có thể miễn cưỡng ở lại bên trong bọt khí chống đỡ một chút.

"Nếu như ta buông ngươi ra, có phải cảm giác sẽ tốt hơn một chút hay không?" Sư Thanh Y sợ hiện tại tiếp xúc vô cùng chặt chẽ sẽ càng khiến cho Lạc Thần khó chịu, lại châm chước hỏi.

"...... Chớ buông ra." Thanh âm Lạc Thần run rẩy nói: "Ngươi ôm ta."

Sư Thanh Y cơ hồ đã bị thanh âm mềm mại đáng thương này của nàng làm cho rối tinh rối mù, nhịn không được đem nàng lại ôm chặt một chút, nói: "Tốt, ôm. Ngươi muốn nghe ta nói cái gì? Lúc trước phân tích nhiều như vậy, có thể cảm thấy mệt mỏi hay không, muốn nói một chút chuyện nhẹ nhõm sao?"

"Vô luận ngươi nói cái gì, ta đều thích nghe."

Sư Thanh Y nhẹ nhàng cười: "Đều ở loại thời điểm này, còn biết nói chuyện như vậy. Chúng ta lại chờ thêm ba phút, được chứ?"

Ba phút quá ngắn, nhưng không có cách nào khác.

"...... Năm phút." Lạc Thần lại nói.

"Được, vậy thì năm phút." Sư Thanh Y càng có chút muốn cười.

Bên trong lời nói của Lạc Thần mơ hồ có chút hổ thẹn, nói: "Ta muốn nhiều hơn hai phút, ngươi có cảm thấy ta...... không ra thể thống gì không?"

Sư Thanh Y hồi tưởng lại đủ loại phản ứng đáng yêu của nàng sau khi tiến vào bọt khí, đều là những thứ bình thường khó có thể nhìn thấy, đầu quả tim ấm áp, cơ hồ không chút do dự mà thốt ra: "Ta liền thích bộ dáng không ra thể thống gì của ngươi, ngươi càng không ra thể thống gì càng tốt, ta càng thích."

Lạc Thần: "......"

Sư Thanh Y trêu đùa cùng nàng, nhiệt ý toàn thân tựa hồ cũng theo tâm tình nhẹ nhàng vui sướиɠ này mà giãn ra một chút.

Lạc Thần nói: "...... Hồ nháo."

"Ý của ta là, làm sao sẽ như vậy đâu." Sư Thanh Y minh bạch nàng bị hãm sâu trong mâu thuẫn dày vò, vội vàng ngoan ngoãn đổi giọng, an ủi nàng nói: "Ngươi muốn chờ thêm hai phút, làm sao lại không ra thể thống gì, ta còn đang muốn ở bên trong chờ cả đêm đây."

"Cả đêm?" Lạc Thần lại chân thành nói: "Vẫn là chớ như thế, bong bóng khí này lợi hại như vậy, ngươi sẽ chịu không nổi."

Sư Thanh Y: "......"

Nàng hừ nhẹ một tiếng: "Ta...... Ta chịu không nổi, ngươi có thể chịu được? Ảnh hưởng của bong bóng khí này đối với ngươi còn lớn hơn đối với ta, nếu thật sự để cho ngươi chờ một đêm, ngươi đoán chừng phải khóc lên."

Lạc Thần giống như có quẫn bách, thanh âm buồn bực nói: "...... Ta làm sao có thể như thế, còn ra thể thống gì."

Đôi đồng tử của Sư Thanh Y đảo một vòng, một cái ý niệm ở trong đầu thoáng chốc chạy qua, nghẹn xấu nói: "Ngươi nói được quá sớm, chờ chúng ta đi ra ngoài, hết thảy đều an định lại, ta xin Ngư Thiển một cái bọt khí, chúng ta tìm cơ hội thích hợp thử lại một phát. Liền thử nghiệm vào.... buổi tối, đến lúc đó chính ngươi tự nhìn xem bộ dạng của mình rốt cuộc là ra thể thống, hay là không ra thể thống gì?"

Lạc Thần: "......"

Mặc dù Sư Thanh Y là trêu đùa nàng, nói đến đây, lại chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, thật sự muốn thay đổi hành động, nhưng nàng lại lo lắng Lạc Thần sẽ không đáp ứng nàng.

Đương nhiên, ảnh hưởng của bọt khí này đối với Lạc Thần quá mức mãnh liệt, loại lý do thoái thác như ‘cả đêm' chỉ là lời vui đùa của Sư Thanh Y, nàng làm sao có thể cam lòng. Nhưng thật sự nàng cũng muốn nhìn một chút lúc hai người ở một chỗ, với điều kiện hoàn cảnh phù hợp, Lạc Thần ở bên trong bọt khí triển lộ ra toàn bộ, đến tột cùng sẽ là bộ dáng gì.

Chỉ là hơi chút tưởng tượng như vậy, Sư Thanh Y hầu như đã khó tự kiềm chế.

"...... Ngươi thật sự muốn nhìn?" Thanh âm Lạc Thần nhẹ vô cùng mà hỏi.

"Dĩ nhiên muốn." Sư Thanh Y nói.

"Nếu như nhìn không được, ngươi sẽ thất vọng sao?" Lạc Thần lại hỏi, hỏi đến có vài phần cẩn thận.

"Đâu chỉ là thất vọng, ta sẽ rất thương tâm." Sư Thanh Y đáng thương, cố ý nói: "Là loại đặc biệt thương tâm."

Lạc Thần trầm mặc.

Hai người đang mặc giá y, dưới ánh sáng Dạ minh châu mà ôm nhau. Hô hấp của Sư Thanh Y càng ngày càng nóng, đành phải một mực bảo trì cùng Lạc Thần nói chuyện, cũng miễn cho chính mình nghĩ ngợi lung tung.

Lúc trước tâm thần nàng tán loạn, còn không biết phải nói cái gì, hiện tại phát hiện ra ở bên trong bọt khí trêu chọc Lạc Thần vô cùng thú vị, hào hứng cũng nổi lên, còn nói: "Ngươi suy nghĩ một chút xem, lúc bình thường ngươi sẽ không dễ dàng ở trước mặt ta đổi sang giá y, chúng ta thật vất vả mới lại thành thân, nhưng không thể động phòng, chỉ chờ được năm phút đã phải đi ra ngoài, tiếc nuối lớn như vậy, ta có thể không thương tâm sao?"

Lạc Thần nghe vậy, buông lỏng ra ôm ấp, ngồi thẳng người, cũng đỡ lấy thắt lưng Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nhìn đáy mắt nàng bắt đầu nổi lên gợn sóng, bỗng dưng khẽ giật mình, không biết nàng vì sao đột nhiên buông lỏng ra chính mình.

Ngực Lạc Thần phập phồng, nhẹ nhàng nói: "Ngươi...... chớ thương tâm, ta......"

"Ngươi...... muốn nói cái gì?" Sư Thanh Y nắm tay của nàng, hỏi.

Lạc Thần rũ xuống mi mắt nói: "Ta không hi vọng ngươi có tiếc nuối."

Hai gò má Sư Thanh Y ửng hồng, dưới lớp giá y càng làm nổi bật điệt lệ. Nàng cười dịu dàng nói: "Nhưng tiếc nuối này đã được hình thành, hiện tại phải làm thế nào?"

Trên gương mặt trắng nõn của Lạc Thần cũng nổi lên ửng đỏ, hơn nữa hồng sa buông xuống hồng ảnh, sóng mắt lưu chuyển đều là câu nhân đến muốn ngừng mà không được. Nhưng nàng đối với ảnh hưởng của bọt khí lại cực kỳ bất đắc dĩ, tư vị tiêu hồn trong mắt cũng không phải là nàng cố tình muốn vẽ ra, mà là hoàn toàn không tự chủ được.

Đầu của nàng rũ xuống càng thấp hơn, đưa tay đặt trên vạt áo của mình, nói: "Ta hiểu được, ta đáp ứng với ngươi sẽ.... sẽ...."

"Sẽ cái gì?" cái này Sư Thanh Y thật sự đoán không được, nhưng nàng càng không nghĩ đến Lạc Thần sẽ ở trước mặt nàng lộ ra bộ dáng như vậy, lời nói hầu như là nặn từng chữ từng chữ mà ra.

Cuối cùng Lạc Thần vẫn nói không nên lời, lại nắm lấy tay Sư Thanh Y, ở trong lòng bàn tay nàng viết hai câu nói trả lời.

Sư Thanh Y cẩn thận cảm nhận từng nét vẽ trong tay, chờ nàng cảm nhận rõ ràng hai câu này của Lạc Thần, bỗng dưng sửng sốt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi nóng.

Lạc Thần rũ đầu xuống càng thấp hơn, theo động tác này của nàng hồng sa kia cũng rơi xuống một chút.

Sư Thanh Y dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay của mình, dường như vẫn còn dư vị hai câu khó có thể nói ra trong lòng Lạc Thần.

Đối với Lạc Thần mà nói, có thể im lặng viết ra cho nàng, đã là cực hạn của nàng ấy.

Hai câu nói được viết xuống lòng bàn tay chính là: "Ta hiểu được, ta đáp ứng sẽ ở trước mặt ngươi chủ động cởi bỏ giá y, để ngươi tới đây, hứa với ngươi một cái động phòng, đánh tan tiếc nuối của ngươi. Nhưng hiện nay không thể như thế, nhưng mà nếu như ngươi thật sự muốn, có thể tới đây cởϊ áσ, sờ ta hoặc là hôn ta đều được, tùy tâm ý của ngươi."

Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn vào Lạc Thần, hầu như không thể tin được Lạc Thần sẽ biểu đạt trực bạch như vậy với nàng, cho dù là viết ra.

Lạc Thần thấy nàng qua một hồi cũng không nói gì, tựa hồ càng câu nệ, uyển chuyển nói: "Chỉ là chúng ta phải đi ra ngoài, thời gian không nhiều lắm, còn ..... ba phút."

Ý là, nàng có thể cho Sư Thanh Y cởi bỏ giá y của nàng, vuốt ve hoặc là hôn nàng ba phút.

Nàng là người đoan trang như vậy, lại vì không muốn để cho Sư Thanh Y có quá nhiều tiếc nuối, mà thỏa hiệp đến mức độ này, hai mắt Sư Thanh Y phiếm hồng, cảm động trong lòng sớm đã nghiền ép dục niệm cuồn cuộn.

Sư Thanh Y đè xuống chua xót, ở trước mặt Lạc Thần lộ ra vui vẻ, cũng thẳng thắn thành khẩn đáp lại: "Ta rất muốn, nhưng nếu như ta làm như vậy, ta sẽ nhịn không được, đến lúc đó chúng ta liền...... Thật sự không ra được."

Lạc Thần vươn tay đem hồng sa trên đầu mình nhẹ nhàng kéo, hồng sa kia theo ngón tay của nàng buông xuống, che đi mặt của nàng.

Lạc Thần lúc này mới nói: "Ta sẽ...... nhịn xuống, ngươi không cần có chỗ băn khoăn. Đến thời gian, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài, nói được...... làm được."

Sư Thanh Y cười khúc khích: "Tại sao ngươi đột nhiên trùm khăn voan lại?"

Lạc Thần không lên tiếng.

Sư Thanh Y biết rõ còn cố hỏi, trong lòng nàng đương nhiên biết rõ nguyên do.

Lúc Lạc Thần nói những câu nói đó, nhất định là cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, cho nên dứt khoát dùng khăn voan đem mặt của mình che đi, miễn cho Sư Thanh Y thấy được một mặt thẹn thùng của nàng.

Sư Thanh Y thấy nàng không trả lời, cũng liền không níu lấy vấn đề này tra hỏi, mà nâng hai tay vịn ở trên vai Lạc Thần, mặt dán sát vào, cách lớp hồng sa ở trên môi Lạc Thần rơi xuống một cái hôn khẽ.

Rất nhanh lại lui trở về.

Tay Lạc Thần nắm chặt một góc khăn voan của chính mình, tuy rằng nhìn không thấy ánh mắt của nàng, nhưng theo động tác nắm một góc mờ ám này, Sư Thanh Y có thể nhìn ra nàng bị hôn bất ngờ đến trở tay không kịp.

Đáy mắt Sư Thanh Y chứa đựng vô hạn ôn nhu, nói: "Như vậy là đủ rồi."

Tuy rằng Lạc Thần nguyện ý vì nàng nhượng bộ hết mực, nhưng nàng làm sao sẽ cam lòng để Lạc Thần làm như vậy. Lạc Thần nói có thể chịu được, là vì làm cho nàng yên tâm, nàng cũng tin tưởng Lạc Thần nếu nói như vậy, tất nhiên là sẽ làm được, nhưng muốn dùng sức Lạc Thần một mình đối kháng với ảnh hưởng của bọt khí, vất vả trong chuyện này chính là khó có thể tưởng tượng cùng hình dung được.

"Ngươi đem khăn voan xốc lên a, chúng ta nói chuyện thêm một chút, liền đi ra ngoài." Sư Thanh Y lại dỗ dành nàng nói.

Lạc Thần vẫn là bất động.

"Còn chưa hết ngượng ngùng sao?" Sư Thanh Y cười hỏi nàng: "Vậy chờ mặt không đỏ nữa, ngươi lại tự mình xốc lên."

"Ta chưa từng......" Lạc Thần muốn nói lại thôi.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy Lạc Thần hôm nay tại sao sẽ đáng yêu như thế, tựa như một khối bánh bột lọc đỏ hồng mềm mại, rất muốn cắn nàng một ngụm, lại chậm rãi đem nàng ăn hết, nhưng ở loại hoàn cảnh này, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

"Thanh Y." Thanh âm Lạc Thần bị ép thật thấp, nói: "Ngươi có cảm thấy lời nói vừa rồi của ta...... không biết xấu hổ hay không?"

"Làm sao có thể?" Sư Thanh Y vươn tay ôm nàng, cả người tựa như dính ở trên người nàng, vừa mềm nhẹ nói: "Ta biết rõ ngươi rất khó mới nói ra được những lời kia, nhưng ngươi là vì ta, đừng ngượng ngùng."

"Đáng lẽ ta không nên......" Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y chỉ đành phải trấn an nàng nói: "Tuy rằng chúng ta ở trong mộng tràng làm hết thảy, nói hết thảy, đều là chân thật phát sinh cùng đẩy mạnh, nhưng chúng ta ở trong Tiểu thế giới này vốn dĩ cùng trong hiện thực không giống nhau. Như vậy đi, ngươi sẽ giả bộ mình làm một cái xuân mộng, chỉ là một cái xuân mộng rất chân thực mà thôi, nghĩ như vậy có thể cảm giác dễ chịu hơn một chút hay không?"

"Xuân mộng?" Lạc Thần lẩm bẩm nói.

Sư Thanh Y xốc lên khăn voan của nàng, chui đầu vào, nhìn lấy nàng.

Hai mắt Lạc Thần mở lớn, có chút ngạc nhiên: "......"

Sư Thanh Y trốn ở phía dưới khăn voan của Lạc Thần, cùng Lạc Thần che chung một cái hồng sa, nói: "Mặt hồng như vậy."

"...... Là do khăn voan chiếu." Lạc Thần mặt băng bó nói.

Sư Thanh Y dán lại càng gần Lạc Thần, hồng ảnh khăn voan rơi vào trong ánh mắt mị sắc của nàng, nàng hiếu kỳ hỏi: "Lạc Thần, ngươi đã từng mơ thấy xuân mộng sao?"

Lạc Thần: "......"

Không khí ngưng trệ, yên tĩnh một lát, Lạc Thần mới nói: "Ngươi đã mơ thấy sao?"

Ở loại này bầu không khí này, Sư Thanh Y không muốn giấu diếm nàng, nhẹ gật đầu: "...... Đã mơ.”

_________

5p mà dài thấy bà luôn vậy á. -_-

cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng...

Sr. Lo hóng drama quên cả lối về đăng chương )))))
« Chương TrướcChương Tiếp »