Chương 486: Giản lão bản
#Edit: DVLA
Cách lớp mặt nạ hoàng kim, Vũ Lâm Hanh nhìn không thấy biểu lộ trên mặt nữ nhân kia, nhưng có thể nghe ra thanh âm cười lạnh của nàng. Điều này làm cho Vũ Lâm Hanh càng thêm ngoài ý muốn, cũng càng cảm thấy thái độ của nữ nhân trước mắt này đối với nàng đã có biến hóa.
Mà loại biến hóa này, đúng là từ vừa rồi mới bắt đầu.
Từ buổi tối hôm qua mới gặp gỡ nữ nhân kia, nữ nhân kia liền đối với nàng cực kỳ lãnh đạm, hầu như không có bất kỳ tâm tình phập phồng nào, lời nói ra cũng đặc biệt ít.
Mà hiện tại, ngữ khí của nữ nhân kia tuy rằng lạnh băng như cũ, lại có thể cảm giác được bên trong mang theo một chút tâm tình phập phồng, nữ nhân kia lại có thể biết cười lạnh với nàng, thậm chí còn sẽ tức giận mà trừng nàng, tựa hồ cũng nguyện ý cùng nàng nói thêm mấy câu.
Vũ Lâm Hanh không tìm ra được chỗ nào không thích hợp, vẫn luôn cảm thấy có điểm quái quái. Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy sau khi nữ nhân kia thay đổi thái độ, bầu không khí giữa hai người ngược lại đã bắt đầu cân đối, có cảm giác tự tại cùng quen thuộc quỷ dị.
"Nói như vậy, ngươi đều biết?" Loại cảm giác tự tại này lại khiến cho Vũ Lâm Hanh nổi lên tâm tư trêu đùa, từ trong ba lô lấy ra một cây son dưỡng môi, ở trước mặt nữ nhân kia quơ quơ: "Vậy ngươi nói một chút, đây là cái gì?"
Nàng nghĩ thầm đối phương bất quá chỉ là một cái dã nhân, liền ngay cả đèn pin cũng không biết, làm sao sẽ biết được loại son dưỡng môi này.
Nữ nhân kia liếc mắt tới đây, đại khái là cảm thấy hành động này của Vũ Lâm Hanh vô cùng ngây thơ, nhưng mà nghĩ lại Vũ Lâm Hanh hiện giờ nhìn đến chỉ khoảng mười lăm tuổi, cũng liền nhịn, nói: "Son môi, vị mật ong."
Vũ Lâm Hanh ngây ngẩn cả người.
Đây là chuyện gì?
Thật đúng là biết rõ?
Vũ Lâm Hanh không tin tà môn như vậy, lại lấy ra một cây bút máy: "Cái này thì sao?"
"Bút máy."
Trong lòng Vũ Lâm Hanh tràn đầy hồ nghi, lại một lần nữa ở trong ba lô lục lọi, lúc này lấy ra một hộp bánh bích quy.
Không đợi Vũ Lâm Hanh mở miệng, nữ nhân kia đã nói: "bánh bích quy, nguyên vị."
Vũ Lâm Hanh: "......"
Nàng còn muốn lại đem tay vươn vào trong bọc, nữ nhân kia đã lạnh giọng cắt đứt nàng: "Một vừa hai phải."
Vũ Lâm Hanh cảm giác được mình bị một cỗ ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm, cũng không dám tiếp tục giằng co, chỉ là nghi hoặc ở trong trong lòng lại tăng lên không ít.
Lúc trước đối phương rõ ràng giống như cái người cổ đại, tại sao lại đột nhiên quen thuộc với đồ vật hiện đại như vậy? Tốc độ chuyển biến này cũng quá nhanh, cho dù bắn hỏa tiễn đến trường bổ túc học bù cũng không nhanh như vậy, chẳng lẽ lúc trước nữ nhân kia là cố ý giả bộ như không biết?
Nhưng cái này cũng giả bộ được quá giống, hơn nữa nàng tại sao phải ẩn dấu ở phương diện này đâu, căn bản là không có tác dụng, càng không có ý nghĩa.
Dấu chấm hỏi chồng chất trong lòng Vũ Lâm Hanh đều sắp đem nàng che phủ, nàng ngồi ở trên đồng cỏ, nhịn đến mức thật sự khó chịu, lại hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề ư?"
Nữ nhân kia nói: "Ngươi hỏi, nhưng ta không nhất định trả lời."
Vũ Lâm Hanh: "......"
Được a, ngươi lợi hại.
Vũ Lâm Hanh có thể hỏi một câu liền sẽ hỏi một câu, nói: "Ta đã nói cho ngươi biết tên của ta, vậy ngươi tên là gì a...?"
Nữ nhân kia không nói tiếng nào.
Vũ Lâm Hanh biết rõ vấn đề này không thể đùa giỡn, đành phải thay một vấn đề khác: "Rừng mưa nhiệt đới này là nhà của ngươi ư, vậy ngươi bắt đầu từ khi nào thì ở trong rừng mưa này sinh sống?"
Nữ nhân kia vẫn như cũ không đáp.
Vũ Lâm Hanh bĩu môi: "Vậy nếu như rừng mưa này không phải là nhà của ngươi, ngươi từ bên ngoài vào, ngươi dừng lại ở bên trong rừng mưa này là vì cái gì?"
Lúc này, Nữ nhân kia đừng nói là trả lời, mà ngay cả thân thể cũng không từng nhúc nhích qua.
Vũ Lâm Hanh cũng không nhụt chí, căn cứ vào tinh thần càng bị áp chế thì càng muốn bùng nổ, tiếp tục hỏi: "Ngươi nói tới vị a tỷ kia, hiện tại nàng không phải là cũng ở bên trong rừng mưa này đấy chứ? Ngươi còn có người thân khác sao?"
Nữ nhân kia rốt cục mở miệng: "Ngươi thật sự là nhiều lời."
Vũ Lâm Hanh: "......"
Nữ nhân kia nói: "Ngươi hỏi nhiều như vậy, ta cũng hỏi ngươi một cái."
Vũ Lâm Hanh học lại điệu bộ của nữ nhân kia, thập phần muốn ăn đòn mà đáp lại: "Ngươi hỏi đi, nhưng ta cũng không nhất định sẽ trả lời."
Ánh mắt nữ nhân kia rơi xuống chùm sáng mà đèn pin đang chiếu rọi, con mắt tựa như sáng lên một chút, hỏi: "Nếu như ngươi trưởng thành, cũng nhiều lời như vậy sao?"
Hai tay Vũ Lâm Hanh khoanh lại ôm lấy cánh tay, rất không phục: "Ta làm gì nói nhiều, là do ngươi nói ít, mới cảm giác được người khác nói nhiều, được không? Hơn nữa, sau khi lớn lên ai có thể đoán được."
Nàng dựng thẳng lên ba ngón tay, ra vẻ thông minh mà nói: "Bất quá, sau khi lớn lên, có ba việc ta hoàn toàn có thể xác định được."
"Việc gì?" Nữ nhân kia khó được mà có chút tò mò.
Vũ Lâm Hanh câu lấy khóe môi, đắc ý cười: "Sau khi ta lớn lên, khẳng định cao hơn so với hiện tại, ngực lớn hơn so với hiện tại, càng xinh đẹp hấp dẫn hơn so với hiện tại."
Nữ nhân kia: "......"
Tâm tư Vũ Lâm Hanh còn ở thiếu niên, không biết phiền não, nghĩ đến cái gì chính là cái đó, cũng không có gì cấm kỵ, thấy kia nữ nhân tựa hồ có chút nghẹn lời, lập tức ha ha nở nụ cười.
Nữ nhân kia nhìn qua cũng chẳng muốn phản ứng lại nàng.
Vũ Lâm Hanh cảm giác được nàng giống như có chút sinh khí, không dám nói đùa nữa, ngữ khí trở nên có vẻ cẩn thận hơn: "Ta lại hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Ta cho ngươi biết, năm nay ta đã mười lăm tuổi. Ngươi không chịu để cho người khác thấy mặt ngươi, ta cũng không biết tướng mạo của ngươi, nhưng thanh âm của ngươi nghe rất trẻ tuổi."
Nữ nhân kia nhìn chăm chú vào Vũ Lâm Hanh, yên lặng đánh giá một hồi lâu.
Khi đó nàng chưa từng nói với Vũ Lâm Hanh tuổi của nàng, càng không từng ở trước mặt Vũ Lâm Hanh tháo xuống mặt nạ, Vũ Lâm Hanh không biết tên của nàng, cũng không biết tướng mạo nàng, ở trong trí nhớ của Vũ Lâm Hanh, nàng bất quá là một cái người dưng gặp ở bên trong rừng mưa năm ấy.
Năm đó nàng cũng không từng lộ ra bất kì tin tức gì của chính mình cho Vũ Lâm Hanh biết, Vũ Lâm Hanh hoàn toàn không biết gì về nàng cả, có lẽ sau khi lớn lên trong đầu Vũ Lâm Hanh đã sớm quên mất sự hiện hữu của mình.
Hiện tại nàng tiến vào thế giới này, chứng kiến tình cảnh từ nhiều năm trước kia ở rừng mưa tái hiện, dùng tâm cảnh hôm nay nhìn đến hết thảy trước mắt, cảm thụ cuối cùng vẫn là không giống với lúc trước.
Ánh sáng trong mắt nữ nhân kia hơi trầm xuống, cúi thấp đầu, đem mặt nạ hoàng kim trên mặt lấy xuống, đặt ở một bên.
Khuôn mặt nữ nhân kia liền hiện ra.
Đó là khuôn mặt thuộc về Âm Ca.
Đường cong tinh xảo ưu mỹ, nhưng lại lạnh lùng xa cách. Ngoại trừ thay đổi một thân ăn mặc, kiểu tóc hơi có cải biến, gương mặt này cùng Âm Ca ở đồng cỏ lúc trước, không hề có nửa điểm biến hóa.
"Ngươi cảm thấy ta nhìn qua nhiều hay ít tuổi?" Âm Ca liếc nhìn Vũ Lâm Hanh.
Lần này, Vũ Lâm Hanh triệt để kinh ngạc.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, nữ nhân trước mắt này lại có thể chủ động gỡ xuống mặt nạ, cho nàng xem mặt của nàng ấy. Càng không nghĩ tới chính là, nữ nhân này rõ ràng xinh đẹp như vậy, hơn nữa nhìn thấy khuôn mặt kia liền cảm thấy có chút quỷ dị giống như đã từng quen biết.
Từng gặp ở đâu sao?
Không đúng, trước kia rõ ràng nàng chưa từng gặp, tại sao phải cảm thấy nhìn quen mắt đây.
Vũ Lâm Hanh cẩn thận quan sát Âm Ca một phen, càng tỉ mỉ xem xét càng cảm thấy nữ nhân này lớn lên rất đẹp, trong lòng có chút ghen ghét, hoặc có thể nói là hâm mộ, nghĩ thầm chính mình sau khi lớn lên khẳng định không thể thua nàng, ngoài miệng nói: "Nhìn ngươi cũng khoảng hai mươi a."
Âm Ca từ chối cho ý kiến.
"Ta nói sai?" Vũ Lâm Hanh cảm giác sắc mặt nàng có chút phức tạp.
Âm Ca không trực tiếp trả lời nàng, mà là nói: "Tên của ta là Âm Ca."
"Âm Ca?" Vũ Lâm Hanh nghiền ngẫm cái tên này, vẫn cảm thấy danh tự này quen tai, nàng cũng không biết mình bị làm sao, tại sao nghe cái gì cũng thấy quen tai, gặp cái gì cũng nhìn quen mắt, nàng rốt cuộc là bị tật xấu gì.
Âm Ca không tiếp tục đeo lên mặt nạ, cũng không cần quay lưng lại ăn cái gì, cầm lấy đồ hộp ở trước mặt Vũ Lâm Hanh, chầm chậm bắt đầu ăn.
"Vậy ta xưng hô với ngươi như thế nào, liền kêu ngươi là Âm Ca đi." Vũ Lâm Hanh Nghĩ mãi mà không rõ, đáy lòng lại cảm thấy cao hứng: "Ngươi cũng có thể trực tiếp gọi tên ta."
Âm Ca dừng lại thìa: "Ta lớn hơn ngươi, không có quy củ."
Vũ Lâm Hanh: "......"
Âm Ca lạnh lùng nói: "Gọi ta là Âm tỷ tỷ."
Vũ Lâm Hanh: "......"
Giọng nói của Âm Ca không hiểu sao mang theo vài phần oán niệm, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng: "Gọi cho ta."
Vũ Lâm Hanh: "......"
Mặt băng bó một hồi lâu, Vũ Lâm Hanh rốt cuộc vẫn phải cúi đầu trước mặt niên kỷ, cũng đúng, đối phương lớn tuổi hơn chính mình không ít, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng không mất khối thịt nào, vì vậy nói: "Âm...... Âm tỷ tỷ."
Âm Ca tựa hồ đã hài lòng, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Vũ Lâm Hanh hiếu kỳ, muốn hỏi nàng rất nhiều vấn đề, ban đầu Âm Ca còn có thể miễn cưỡng nói vài lời, sau đó Vũ Lâm Hanh càng hỏi càng hăng, Âm Ca nhíu mày, chẳng muốn trả lời nữa, nhưng tư thế của Vũ Lâm Hanh rõ ràng là không muốn dừng lại, Âm Ca liền lặng yên nhìn chăm chú vào hai mắt Vũ Lâm Hanh.
Bên trong ánh mắt của nàng nổi lên một vòng xoáy ánh sáng, mệnh lệnh nói: "Ngủ."
Vũ Lâm Hanh lập tức cảm thấy mí mắt đánh thẳng vào nhau, cảm giác đầu óc đang nói cho nàng: thật là buồn ngủ, nên đi ngủ thôi.
Vốn dĩ nàng nửa điểm buồn ngủ cũng không có, Phong Sanh cùng Tô Diệc bị thương, cần nghỉ ngơi, ở bên trong rừng mưa này lại tràn ngập nguy cơ tứ phía, nàng nào dám ngủ, phải tỉnh táo để canh gác. Kết quả, Âm Ca nhìn vào ánh mắt nàng, sau khi nói ra tiếng "ngủ" kia, thân thể của nàng giống như không còn chịu khống chế, không tự chủ được mà trỗi dậy cảm giác mệt mỏi khó có thể ngăn cản.
Rất nhanh, Vũ Lâm Hanh đã phải dựa vào thân cây để ngủ.
Thế giới rốt cuộc trở lại một mảnh thanh tịnh, Âm Ca tiếp tục ăn đồ hộp trên tay.
Một giấc này của Vũ Lâm Hanh ngủ đến hỗn loạn, lúc sau mơ màng nghe được có người ở bên cạnh lay động vai nàng, có một thanh âm đang gọi nàng: "Tiểu thư, tiểu thư ngươi tỉnh."
Vũ Lâm Hanh dụi dụi mắt, mở mắt ra, phát hiện Tô Diệc cùng Phong Sanh đang ở trước mặt nhìn nàng.
"Tô Diệc ngươi đã tỉnh?" Vũ Lâm Hanh mừng rỡ: "Hiện tại cảm giác khá hơn chút nào không?"
"Tốt hơn nhiều." Tô Diệc vội nói: "Vị kia Âm tiểu thư kia giúp ta bẻ lại khớp, bây giờ ta có thể tự mình đi, không cần A Sanh dìu nữa."
Hắn nói xong, cảm kích nhìn về phía Âm Ca.
Trên mặt Âm Ca chỉ là nhạt nhẽo, không tỏ vẻ gì.
Vũ Lâm Hanh thấy lúc trước Tô Diệc rõ ràng chưa từng thấy khuôn mặt Âm Ca, hiện tại lại sẽ gọi Âm tiểu thư, chắc hẳn là trong lúc mình ngủ, Âm Ca đem tên của mình nói cho bọn hắn. Cũng không biết ba người bọn hắn còn có ... trao đổi gì khác hay không, bất quá lấy tính cách kia của Âm Ca, đoán chừng là chưa nói được mấy câu.
Chẳng qua là, từ xưng hô đến để xem, Tô Diệc cùng Phong Sanh đều gọi là Âm tiểu thư, còn nàng phải gọi Âm tỷ tỷ, cảm giác chính mình bị chịu thiệt.
Vũ Lâm Hanh sau khi tỉnh ngủ có chút khí rời giường, bực bội mà vuốt vuốt tóc của mình, đứng dậy, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, tranh thủ thời gian cúi đầu nhìn xuống đồng hồ.
"Hai giờ ba lăm phút sáng?" Nàng quả thực không thể tin được, nàng cư nhiên trực tiếp ngủ đến rạng sáng ngày hôm sau.
Bốn phía nguy hiểm như vậy, nàng làm như thế nào mà ngủ được? Lá gan cũng quá lớn.
Phong Sanh vội nói: "Tiểu thư, sau khi ngươi tiến vào rừng mưa vẫn luôn không có nghỉ ngơi, bây giờ có thể ngủ được một đoạn thời gian bổ sung thể lực, là không thể tốt hơn. Ngươi đừng lo lắng, Âm tiểu thư nói lúc trước nàng gác đêm, không có đồ vật gì đến gần."
Vốn dĩ Vũ Lâm Hanh còn có chút ảo não, hối hận chính mình không nên ngủ. Nhưng nhìn Phong Sanh cùng Tô Diệc cũng đã khôi phục một chút tinh thần, vừa rồi lại không có phát sinh chuyện gì, lúc này mới yên tâm xuống.
Tô Diệc nói: "Tiểu thư, ta có thể đi rồi, chúng ta phải nhanh một chút tìm được Vũ thúc thúc cùng Thời a di, cùng đội ngũ hội hợp."
Vũ Lâm Hanh nhẹ gật đầu: "Hiện tại cũng không biết cụ thể là ba mẹ đang ở đâu, nhưng chúng ta biết rõ mục đích đến đây, bọn họ khẳng định là phải đi vào trong đó. Trước tiên chúng ta sẽ chạy về đó, sớm muộn cũng có thể chạm mặt."
Thần sắc Phong Sanh lộ vẻ buồn rầu: "Đạo lý thì đúng là thế này, nhưng chỗ kia khó tìm như vậy, chúng ta phải đi về phương hướng nào?"
Vũ Lâm Hanh mặt trầm xuống, hiện tại nàng cũng không có nhiều manh mối, muốn đi như thế nào đây?
"Đi theo ta." Âm Ca xuay người, bước chân hướng về phía trước.
Vũ Lâm Hanh đeo lấy ba lô, vội vàng đuổi theo: "Ngươi biết đi như thế nào sao? Ta cũng không nói chỗ kia, làm sao ngươi biết chúng ta muốn đi đâu?"
"Ta đương nhiên biết rõ." Âm Ca cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước.
Trong lòng Vũ Lâm Hanh hoài nghi, rồi lại không có cách nào khác, hơn nữa Âm Ca đích thật là đã giúp mấy người bọn nàng không ít chuyện, bản lĩnh cao như vậy, so với để cho nàng cùng Phong Sanh, Tô Diệc ở bên trong rừng mưa mò mẫm tìm khắp nơi, còn không bằng đi theo Âm Ca, ít nhất không cần lại phải sợ những ... mãng xà kia.
Ba thân ảnh trẻ tuổi đi theo sau lưng Âm Ca, xuyên thẳng vào bên trong rừng mưa ẩm ướt nóng bức, ánh sáng đèn pin phá vỡ hắc ám, ở bên trong bóng hình lay động của tán cây mở ra con đường phía trước.
Đi thêm đại khái nửa giờ, Âm Ca đột nhiên dừng lại, thấp giọng nói: "Phía trước có người."
Vũ Lâm Hanh cái gì cũng không nghe thấy, nàng nhìn Phong Sanh cùng Tô Diệc, hai thiếu niên cũng mờ mịt lắc đầu.
"Không có động tĩnh a...." Vũ Lâm Hanh lặng lẽ nói: "Phía trước thực sự có người? Hiện tại tối như mực, ngươi làm sao phát hiện ra?"
"Ta không phát hiện, cũng không nghe thấy." Âm Ca nói: "Nhưng ta biết rõ phía trước có người."
Vũ Lâm Hanh: "......"
Đây là cách trả lời rách nát gì, chẳng lẽ ngươi còn có thể biết trước? Ngươi là từ tương lại trở về, một lần nữa trải qua những thứ này sao, thế này liền biết rõ ở phía trước có người đang chờ?
Vũ Lâm Hanh chịu đựng xúc động muốn chửi người, tạm thời tin nàng một lần, bước chân liền dẫm đến càng nhẹ và chậm hơn, đèn pin bị dập tắt, miễn cho rút dây động rừng.
Bốn người đi về phía trước một đoạn nữa, Vũ Lâm Hanh quả thực đã trông thấy ở phía trước lộ ra một mảnh ánh sáng lành lạnh từ đèn pin, chẳng qua là bị rừng cây rậm rạp che lấy, thứ kia chỉ là mông lung, ngoài ra, còn có tiếng người đang nói chuyện.
Nàng kinh ngạc không thôi, đây thật sự là thần kì a.
Nàng rón rén đi đến phía sau phiến cây kia, đẩy ra một chút cành lá, nhìn lén vào bên trong.
Phong Sanh cùng Tô Diệc cũng tụ lại.
Chỉ có Âm Ca đứng ở bên trong bóng mờ cách đó không xa, nhìn bộ dáng bọn họ hóp lưng lại để nghe lén như mèo.
Vũ Lâm Hanh trông thấy đối phương là ba nam nhân, có hai gã nhìn lạ mắt, nhưng một kẻ trong đó nàng đã gặp, gọi là Trịnh Đỉnh, là một trong những người cùng đội ngũ của lão ba nàng phát sinh xung đột.
Đám người kia cũng tới để đạo mộ, mục đích phỏng chừng là cùng lão ba nàng giống nhau, đồ vật ở dưới nền đất liền xem ai ra tay nhanh hơn, vì phòng ngừa người khác nhanh chân đến trước, luôn muốn vung ra không ít thủ đoạn, vừa hung ác lại tàn nhẫn Vũ Lâm Hanh đều đã nghe nói qua.
Vũ Lâm Hanh ra một thân mồ hôi lạnh, nếu như đυ.ng phải mấy người này, đoán chừng đối phương sẽ lấy nàng làm con tin, đi uy hϊếp ba mẹ nàng, nên cẩn thận một chút.
Có một nam nhân ở trên mặt đất vừa đào lấy, vừa phàn nàn: "Địa phương quỷ quái này thật sự có loại rễ cây kia sao? Ta đào nửa ngày, cũng không phát hiện a..., họ Giản kia sẽ không đùa chúng ta chứ?"
Một người đàn ông khác mãnh liệt rít một hơi thuốc lá trên tay, ánh sáng từ đèn pin chiếu ra khuôn mặt hung hãn của hắn: "Cái này cũng khó nói được. Lúc trước hai ta chưa cho hắn sắc mặt tốt, ở sau lưng nói hắn còn bị hắn nghe thấy được, hắn lần này chỉ rõ nơi đây để cho chúng ta đến đào, không chừng là để chơi chúng ta."
Nam nhân đang đào móc xì một tiếng: "Bất quá chỉ là một gã cò đồ cổ, cũng dám phân phó những người dãi nắng dầm mưa như chúng ta? Hắn nên hảo hảo chờ ở Phách Mại Hành, nơi này là dành cho loại con nhà giàu vô dụng như hắn tới sao? Nhìn bộ dáng yếu đuối kia, đoán chừng còn chưa gặp được quan tài đã bắt đầu kêu lên. Ta cũng thật nghĩ mãi mà không rõ, lão đại tại sao sẽ nhận đơn hàng của hắn, đây rốt cuộc là đã cho bao nhiêu tiền a..., lão đại đối với hắn bảo vệ che chở, còn để cho chúng ta gọi là Giản lão bản, vậy chúng ta lần này có thể được chia bao nhiêu?"
Trịnh Đỉnh nhìn thấu hết thảy, âm trầm mà đã mở miệng: "Ta khuyên hai người các ngươi đánh bóng con mắt một chút, Giản Tôn lão bản kia thật không đơn giản. Ta nghe nói Giản Tôn vốn có một tỷ tỷ, trong nhà sản nghiệp đồ cổ đều là do vị tỷ tỷ kia phụ trách, nhưng nhiều năm trước tỷ tỷ của hắn bị tai nạn xe cộ đã chết, lúc ấy Giản Tôn mới mười mấy tuổi, vẫn còn đi học, liền một mình tiếp nhận cơ nghiệp tỷ tỷ hắn lưu lại. Các ngươi cũng không dùng đầu óc ngẫm lại, ở cái tuổi đó các ngươi còn không biết mình đang ở đâu chơi bùn, hắn lại có thể đem sản nghiệp Giản gia quản lý đến ngay ngắn rõ ràng, nếu thật giống như cái công tử bột các ngươi nói, có thể chống vững một sản nghiệp lớn như vậy? Hơn nữa ngành đồ cổ nước sâu không thấy đáy, Giản Tôn đều có thể khai mở, người như hắn có thể không có bản lãnh sao?"
_____
Rừng mưa này rất quan trọng nha.