- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
- Chương 46
Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
Chương 46
Chân mày Vũ Lâm Hanh nhíu chặt, trước đó nàng vẫn còn giả vờ ra vẻ trấn định nhưng đến lúc này đã không thể nào giả vờ nổi nữa.
"Chúng ta là đến sờ cổ vật, còn có thể sờ cái gì?" Vũ Lâm Hanh đè nặng giọng nói, nói: "Ngoại trừ thi thể cũng chỉ có những vật chôn theo."
Sư Thanh Y thử giúp Vũ Lâm Hanh phân tích: "Thi thể người miêu trước khi khởi thi người trong tổ đề tài của tôi đều đã chạm qua, ít nhất thì tôi và Lạc Thần không có xuất hiện bất thường, cho nên có lẽ không phải thi thể có cổ trùng." Nàng nói đến đây lại bổ sung một câu: "Tất nhiên trong quá trình tiếp xúc chúng tôi đều có mang găng tay."
"Trong ngoài quan tài đều không sạch sẽ, lúc mở quan tài chúng tôi đương nhiên cũng sẽ mang găng tay rồi mới tiến hành thao tác." Vũ Lâm Hanh nói.
"Vật chôn theo đâu?" Lạc Thần đảo mắt: "Sau khi mở quan tài các cô đã mang đi vật gì?"
"Lúc đó trong quan tài không có gì đặc biệt ngoại trừ vài thứ trang sức bạc mang trên người hai thi thể nam nhân miêu tộc." Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh trở nên ảo não: "Thật ra mục đích của bọn tôi không phải những trang sức gì đó mà quan trọng nhất chính là "nó". Chẳng qua loại ngân sức miêu tộc này gần đây tiêu thụ rất tốt hơn nữa tạo hình đặc biệt, cũng có thể xem là vật quý hiếm thấy nên các anh em thuận tay lấy đi, lúc đó tôi cũng lười quản nên không ngăn cản. Các cô có đυ.ng đến những thứ đó không?"
Sư Thanh Y gật đầu: "Bọn tôi mở cổ quan tài, bên trong cũng có rất nhiều trang sức bạc đính những vật nhỏ hình tam giác, bọn tôi cũng có tiếp xúc qua."
Vũ Lâm Hanh đau đầu nói: "Nếu như trang sức bạc thật sự có vấn đề gì đó, chúng ta hai bên đều có tiếp xúc qua vậy không lý nào chỉ có bọn tôi bên này dính phải. Có lẽ nguyên nhân không phải ở chỗ này."
Ánh sáng trong mắt Lạc Thần hơi lay động, dường như đang suy nghĩ gì đó, đến giờ vẫn không tham dự thảo luận gì về vấn đề này.
Sư Thanh Y mím môi suy nghĩ hồi lâu mới do dự mở miệng: "Những thứ khác tôi cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng những trang sức này tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ hoặc. Sau khi ra khỏi mộ tôi đã mang bình thủy tinh chứa vật hình tam giác đến phòng thí nghiệm nhờ giáo sư của phòng thí nghiệm là xét nghiệm qua, vật đó bị khoét ra một cái lỗ, bên trong là rỗng hơn nữa còn lưu lại một ít dịch nhờn rất kỳ quái, thành phần rất lạ, giáo sư cũng chưa từng thấy qua."
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh trở nên càng ngày càng khó coi: "Tôi đã thấy vật hình tam giác đó, nhưng chúng đều là khép kín. Ý cô muốn nói chính là bên trong có gì đó? Có thể là vật tam giác có vấn đề?"
Sư Thanh Y gật đầu.
Vũ Lâm Hanh thật sự không cam lòng, nỉ non nói tiếp: "Thế nhưng hai bên chúng ta đều có tiếp xúc qua vật đó, không thể nào kết quả lại khác nhau. Lẽ nào là do khác biệt ở từng người?"
"Là thời gian." Lạc Thần rốt cục đã mở miệng: "Cô đã quên một điểm, đó là thời gian tiếp xúc có khác biệt. Bởi vì các cô mang theo nó trên người nên có thời gian tiếp xúc dài, còn bọn tôi chỉ mang găng tay tiếp xúc một thời gian ngắn. Đây chính là điểm khác biệt."
Vũ Lâm Hanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức nói: "Tôi không có mang theo."
"Nhưng bọn hắn có mang theo." giọng nói Lạc Thần thanh lạnh thốt ra: "Năm người đã chết lúc đó trong ba lô có mang theo loại ngân sức này hay không?"
"Việc này tôi cũng không rõ lắm, lúc đó tôi không quan tâm đến những chuyện này, cô chờ một chút." Vũ Lâm Hanh cầm lấy điện thoại di động trên bàn, không biết là nhắn tin cho ai.
Rất nhanh đối phương đã gửi tin hồi đáp, Vũ Lâm Hanh xem xong nội dung tin nhắn dừng lại một lúc, sau đó sắc mặt phức tạp nói: "Tô Diệc nói lúc đó phụ trách mang vác trang sức bạc trong ba lô đúng là năm người đó."
Lạc Thần nói: "Nếu như vậy, chuyện này cũng dễ hiểu."
Sắc mặt nàng có chút lạnh lẽo: "Trong trang sức bạc có ẩn dấu một loại cổ trùng nào đó, về phần là loại cổ gì tôi cũng không rõ lắm thế nhưng có thể khẳng định loại cổ này chính là từ trong vật hình tam giác đính trên trang sức chui ra ký sinh trên cơ thể năm người kia. Cho nên bọn họ mới chết."
Vũ Lâm Hanh biểu hiện một loại nôn nóng trước nay chưa từng có. Ngón tay nàng rất đẹp, trắng nõn thon dài, lúc này đang đặt tại đầu gối bắt đầu xiết chặt, một mặt nói: "Nhưng mà tôi cùng Tô Diệc đều không mang theo những thứ đó. Thực tế lúc đó trong mộ tôi cũng chỉ mang găng tay chạm qua những thứ kia mà thôi, nếu như nói vấn đề nằm ở thời gian tiếp xúc vậy tôi không có khả năng sẽ bị dính phải loại chuyện xui xẻo này."
Lạc Thần nghiêm nghị nói: "Cổ trùng bị nhốt trong trang sức, tiếp xúc trong thời gian ngắn quả thật là không đủ để chúng nó bám vào, nhưng cổ trùng trên thi thể lại không giống như vậy, chúng nó bất cứ lúc nào cũng có thể lây truyền, cô vừa vặn trở thành nơi ký sinh của chúng nó."
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh đông lại.
Sư Thanh Y nghiêng đầu nhìn Vũ Lâm Hanh: "Các người chạm qua những thi thể kia?"
Vũ Lâm Hanh không nói chuyện mà chỉ rót một ly rượu mặc kệ cái gì là tao nhã một hơi uống cạn.
Sư Thanh Y phát hiện trên trán của nàng đã thấm đẫm một tầng mồ hôi.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Sư Thanh Y nói: "Sao cô lại không cẩn thận như vậy."
Vũ Lâm Hanh giống bị nghẹn, thật lâu mới căm giận nói: "Tôi chỉ là muốn điều tra rõ ràng mà thôi, hơn nữa lúc tôi kiểm tra thi thể rõ ràng có mang găng tay." Cho dù điều hòa đang mở nàng cũng bắt đầu cảm thấy khô nóng, vén nhẹ mái tóc dài, trong chốc lát khí lực suy yếu nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua kiểu chết quỷ dị như vậy, tôi chỉ là cảm thấy hiếu kỳ."
Sư Thanh Y cuối cùng đưa ra một kết luận: "Lòng hiếu kỳ có thể gϊếŧ chết một con mèo, lời này thật không sai."
Vai Vũ Lâm Hanh run lên, thiếu chút nữa là bùng nổ: "Tôi nói cô có thể không nói chữ kia trong lúc tôi khó chịu nhất được hay không!"
Sư Thanh Y lúc này mới nhớ tới tử huyệt của Vũ Lâm Hanh, áy náy cười: "Xấu hổ, tôi quên cô sợ mèo."
Giọng nói của Vũ Lâm Hanh bắt đầu run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: ".... Cô còn nói."
Sư Thanh Y lo lắng cho hoàn cảnh cùng tâm trạng của Vũ Lâm Hanh hiện nay nên quyết định phát huy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quan tâm đến nàng một chút vì vậy ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng: "Được, không nói. Vũ tiểu thư bây giờ cô là lớn nhất."
Vũ Lâm Hanh khinh thường hừ một tiếng.
Sư Thanh Y trong lòng thở dài, thực sự là một đại tiểu thư khó hầu hạ.
Vũ Lâm Hanh đem ánh mắt bắt đầu hướng về Lạc Thần, trải qua vừa rồi nói chuyện với nhau, nàng lúc này hoàn toàn xem Lạc Thần như cộng rơm cứu mạng: "Lạc tiểu thư, loại cổ trùng này có thể giải được không? Phải làm như thế nào mới giải được? Đối với cổ trùng cô dường như rất hiểu biết."
Nàng dừng lại giọng nói mềm mại bổ sung: "Tôi còn có thể sống bao lâu?"
Khóe miệng Lạc Thần dẫn ra một tia cười lạnh, cứ như thế nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh môi có chút run sợ, nhìn biểu tình của Lạc Thần như vậy đến diêm vương còn phải sợ nữa là, nàng đột nhiên không muốn biết đáp án từ miệng Lạc Thần, mà là bắt đầu chuyển đến Phong Sanh, cầm lấy tờ chi phiếu trống, rồi như kiểu bố thí đưa chi phiếu cho Lạc Thần: "Cầm lấy, cô muốn bao nhiêu tự mình viết. Tôi chỉ cần được sống."
Vũ Lâm Hanh từ nhỏ quen sống an nhàn sung sướиɠ, cho tới bây giờ cũng không đem tiền để vào mắt, tuy rằng lúc này nàng bị lây dính cổ trùng tính mệnh gặp nguy hiểm phải hướng Lạc Thần xin giúp đỡ nhưng loại tự phụ này đã ăn sâu vào xương tủy nên không cách nào che lấp.
Dù sao trong lòng nàng không có ai làm khó dễ tiền bạc.
Lạc Thần không biểu thị thái độ gì chỉ lãnh đạm nhìn tờ chi phiếu kia.
Sư Thanh Y nhìn không vừa mắt, nhíu mi: "Vũ tiểu thư."
Vũ Lâm Hanh nghiêng khuôn mặt đi, vẻ mặt khinh thường: "Thế nào, chê ít?"
Lạc Thần đứng lên, trên cao liếc nhìn xuống Vũ Lâm Hanh.
Trong ánh mắt nàng lộ ra một loại thần sắc phức tạp, dường như còn có chút buồn rầu.
Một lúc lâu nàng mới thản nhiên nói: "Chờ cô biết lúc nhờ người khác giúp đỡ nên nói cái gì, nên có thái độ như thế nào hãy tới tìm tôi."
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh đông cứng, vai nàng rũ xuống, khẽ cắn môi, dường như đang chịu loại áp lực nào đó.
"Tạm biệt." Lạc Thần nhẹ giọng nói, ánh mắt ra hiệu cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y cầm lấy túi xách theo nàng ra khỏi đại sảnh.
Đại sảnh xa hoa chỉ còn một mảnh tỉnh mịch.
Phong Sanh đem tất cả thu vào trong mắt, cẩn thận đến cạnh sô pha, ôn nhu nói: "Tiểu thư."
Vũ Lâm Hanh cúi đầu, tóc dài uyển chuyển buông xõa trên vai, ánh sáng mờ ảo trong sảnh chiếu lên người nàng mang ra loại cảm giác tịch mịch.
"A Sanh, trước đây tôi gặp qua rất nhiều người, lúc bọn họ nhận lấy chi phiếu trong tay tôi, tôi chỉ thấy trong mắt bọn những loại thần sắc tham lam, khát vọng cùng vui sướиɠ. Ông ấy lúc còn sống cũng đã nói, người với người có vô số mối quan hệ ràng buộc dây dưa, trong đó lợi ích vĩnh viễn đứng thứ nhất. Mà tiền chính là thứ tốt nhất biểu đạt cho lợi ích, tôi là một thương nhân, nhất định phải giỏi về thao túng tiền tài, trên đời này không có gì hấp dẫn hơn tiền." Vũ Lâm Hanh rốt cục mở miệng.
Phong Sanh im lặng lắng nghe.
Vũ Lâm Hanh cười như đang tự giễu: "Tôi cho rằng tiền hoàn toàn có thể thỏa mãn bất cứ kẻ nào, các cô ấy nhất định sẽ giúp tôi. Kết quả, tôi sai rồi." Ánh mắt nàng nhìn Phong Sanh: "Cậu nói, tôi đã sai rồi đúng không?"
Phong Sanh cười đáp nàng: "Tiểu thư không sai."
Vũ Lâm Hanh nói: "Nói thật đi."
Phong Sanh thân thể vẫn đứng thẳng tắp, cười nói: "Thật ra vị Lạc tiểu thư kia có lẽ chỉ muốn xem thái độ của cô."
Vũ Lâm Hanh chăm chú nhìn chai rượu đỏ trên bàn, ảo não nói: "Thái độ của tôi không tốt. Lấy tiền để nói chuyện, nàng cảm thấy tôi đang sĩ nhục nàng sao."
Phong Sanh nói: "Tiểu thư đừng lo lắng, rồi cũng sẽ có cách giải quyết, có cần tôi đuổi theo tìm Lạc tiểu thư và Sư tiểu thư quay lại không?"
"Không cần." Vũ Lâm Hanh xua tay: "Tôi muốn tự mình suy nghĩ, cậu ra ngoài trước đi, không có chỉ thị của tôi không được đến quấy rầy các nàng."
"Vâng." Phong Sanh thuận theo đi ra ngoài, nhẹ nhàng giúp Vũ Lâm Hanh đóng cửa lại.
"Khó trách tôi chưa từng có bạn bè thật sự."
Vũ Lâm Hanh một mình ngồi trên sô pha rộng lớn, quần áo đỏ trên người giống như ánh lửa, thấp giọng nỉ non.
Sư Thanh Y lấy xe từ bãi đậu xe ra, Lạc Thần ngồi ở ghế lái phụ, hai người lái xe trở về nhà. Trên đường Sư Thanh Y gọi điện thoại cho Duẫn Thanh, Tạ Gia Bội, Tiêu Ngôn hỏi tình trạng của từng người. Duẫn Thanh cùng Tạ Gia Bội đều nói không có xuất hiện bất kỳ vết tích gì, còn điện thoại của Tiêu Ngôn là do một nam nhân trung niên nghe máy, cũng chính là người xưng hô hắn "tam gia" đón hắn về nhà, Sư Thanh Y bảo nam nhân kia kiểm tra thắt lưng của Tiêu Ngôn, kết quả cũng không có gì bất thường nàng lúc đó mới yên tâm.
Tào Duệ còn đang tiếp nhận trị liệu, Sư Thanh Y không thể liên hệ với hắn nên không thể hỏi tình huống của hắn. Nhưng những người khác trong tổ đề tài đều không xuất hiện dấu vết gì nên Sư Thanh Y cũng không quá để tâm.
Về đến nhà, trong lòng Sư Thanh Y vẫn phiền muộn không cách nào phát tiết, nàng vốn là một nữ nhân tự tôn tự lập, nên rất không quen nhìn những vị thiếu gia tiểu thư động một chút là lấy tiền ra nói chuyện, quả thực là khinh người quá đáng.
Trước đó cùng Vũ Lâm Hanh cãi qua cãi lại, tuy rằng cũng không phải hòa thuận gì nhưng chẳng qua chỉ đấu võ miệng thật ra trong lòng nàng vẫn cho rằng Vũ Lâm Hanh là tính tình chân thật, ấn tượng đối với Vũ Lâm Hanh có thể xem là tốt. Không ngờ tiểu thư chính là tiểu thư, điệu bộ không xem ai ra gì mà vứt chi phiếu vào mặt người khác vẫn còn khiến nàng đầy một bụng khó chịu.
Tiền, tự mình không có sao.
Sư Thanh Y ngồi trên sô pha, từ trong túi xách lấy ra một xấp chi phiếu vứt lên bàn, xé ra một tờ sau đó học theo khẩu khí của Vũ Lâm Hanh, đối diện với không khí nói: "Cầm lấy, cô muốn bao nhiêu tự mình viết."
Bên cạnh nhẹ nhàng bật ra một tiếng cười.
Sư Thanh Y quay đầu, nhìn thấy Lạc Thần khẽ cúi người nhìn nàng cười.
Lạc Thần nói: "Ân, bắt chước rất giống."
Nàng cảm thấy một trận quẫn bách, lại vừa có chút tức giận nói: "Chỉ mình cô ta có chi phiếu? Tôi cũng có, cô cầm chi phiếu của tôi viết, thích viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, còn không khiến cô ta tức chết."
Lạc Thần khẽ cười, đưa tay xé một tờ chi phiếu: "Tôi thật sự sẽ viết."
Sư Thanh Y biết Lạc Thần hay nói đùa, mà bản thân nói những lời kia cũng chỉ là đùa, nhưng trong nội tâm của nàng chỉ cần Lạc Thần nguyện ý nhận lấy, nàng cũng thực sự nguyện ý cho Lạc Thần chi phiếu.
Không biết tại sao nàng rất muốn vì nữ nhân này làm tất cả mọi việc, muốn tặng quà cho nàng, muốn mua cho nàng mọi thứ.
Nếu nghĩ theo chiều hướng nào đó, nàng thậm chí nguyện ý cho nữ nhân này rất nhiều rất nhiều, giống như là.......giống như là đối với người yêu. Thế nhưng những tâm tư này nàng phải cất giấu thật sâu, không dám nói ra, nếu muốn nói cũng chỉ có thể là tiện thể nửa thật nửa đùa nói ra để che lấp mà thôi.
Sư Thanh Y cảm thấy tim đập hỗn loạn, nàng mở TV, ôm gối ngồi cuộn mình trên sô pha, chăm chú nhìn màn hình TV, giọng nói vẫn có chút lo lằng: "Nói đi cũng phải nói lại, cô ta thoạt nhìn vênh váo tự đắc nhưng cũng rất đáng thương, Lạc Thần, cô am hiểu cổ trùng, cô nói cô ta còn sống được bao lâu? Có thể nhanh chóng tìm cách giúp cô ta hay không?"
Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng, biết nàng nhìn có vẻ như rất giận Vũ Lâm Hanh nhưng thật ra chỉ là miệng cứng lòng mềm, không khỏi buồn cười nói: "Cô lo lắng cho cô ta?"
Sư Thanh Y nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một người đang sống khỏe mạnh như vậy lại không biết lúc nào sẽ chết đi, sao có thể như vậy. Những người bên phía cô ta từ cổ mộ đi ra, trong vòng một tháng liên tục chết đi, lẽ nào cô ta...... cô ta cũng sẽ sống không quá một tháng?"
"Sẽ không." Lạc Thần nói: "Tình huống của cô ta không giống với năm người đã chết kia."
"Thế nào?" Sư Thanh Y đem TV chỉnh thấp âm lượng.
Lạc Thần chậm rãi cùng nàng giải thích: "Năm người kia cùng vật hình tam giác có thời gian dài tiếp xúc, vết tích lan ra cực nhanh, tôi nghĩ rằng trong vật tam giác chứa chính là cổ đã thành trùng, nhưng thứ nhiễm phải từ thi thể không giống vậy, cổ trùng xâm nhập vào cơ thể ký chủ sẽ bắt đầu làm tổ, khi ký chủ chết đi chúng cũng sẽ theo đó biến mất đây là quy luật phổ biến của cổ trùng. Bất quá những cổ trùng này trước lúc ký chủ suy yếu mà chết sẽ đẻ trứng trên cơ thể ký chủ, vì vậy trên người Vũ Lâm Hanh và Tô Diệc đều là cổ trứng mà thôi, cổ trứng muốn thành trùng phải có một khoảng thời dài, nếu không thì tình trạng của cô ta hiện tại sẽ không được tốt như vậy. Cô ta thoạt nhìn cũng không phải người tầm thường, so với năm người kia đúng là may mắn trong may mắn."
Sư Thanh Y lúc này mới yên tâm: "Nói cách khác, cô ta thật ra vẫn còn đủ thời gian?"
Lạc Thần gật đầu.
Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy Lạc Thần có chút xấu tính, bản thân đã biết rõ còn không chịu nói cho Vũ Lâm Hanh biết trên người ký sinh chỉ là cổ trứng, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Nói không chừng Vũ Lâm Hanh bên kia vẫn cho rằng nàng không quá mười ngày nửa tháng sẽ chết, hơn nữa lúc chết muốn bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí, gấp đến độ sắp nhảy lầu.
Lạc Thần chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của Sư Thanh Y, nghiêm túc nói: "Cô hiện tại nhất định đang nghĩ tôi là một nữ nhân xấu tính, cố ý giấu diếm không nói với Vũ Lâm Hanh."
Đầu lưỡi của Sư Thanh Y thắt lại: "Không..... không phải vậy. Là cô ta xấu tính, thái độ không tốt, cũng nên hù dọa lại cô ta một lần."
Lạc Thần qua loa nói: "Cô ta chắc chắn tự mình tới tìm tôi, đến lúc đó xem biểu hiện của cô ta như thế nào rồi sẽ suy xét có nói cho cô ta biết hay không."
Sư Thanh Y nhịn không được cười, đắn đo một lúc, sắc mặt lại có chút khác thường: "Tôi cảm thấy cô đối với cô ta rất khác biệt, thật ra là rất tốt với cô ta, tôi biết cô sẽ giúp cô ta, cô ta căn bản không cần phải cầm chi phiếu bày ra dáng vẻ như vậy."
"Đúng, tôi sẽ giúp cô ta." Lạc Thần lấy ra cây bút nói: "Tôi sẽ không để cô ta chết. Tuy nhiên loại cổ này tôi cũng không hiểu rõ lắm, cần phải điều tra thêm. Thanh Y, cô đem báo cáo xét nghiệm của vật tam giác rỗng ruột cho tôi xem qua."
Sư Thanh Y gật đầu nói: "Được."
Sư Thanh Y xoay người, bắt đầu nhìn TV, thình lình bên tai truyền đến một tiếng nói nhỏ: "Chi phiếu cô cho tôi thật sự sẽ đổi được sao?"
Sư Thanh Y sửng sốt, quay đầu nhìn lại, phát hiện trong tay Lạc Thần cầm một tờ chi phiếu, nàng thực sự viết chữ lên chi phiếu.
Sư Thanh Y cười nói: "Đương nhiên, đây là chi phiếu có hiệu lực, cô có thể mang đến ngân hàng rút tiền." Nàng nửa thật nửa đùa nói: "Chỉ cần không vượt quá khoản tiền tôi gửi trong ngân hàng là được, tiền không phải tôi chi ra không nổi."
"Thật không." Lạc Thần nghiền ngẫm nhìn nàng, đồng thời đem chi phiếu đưa đến trước mặt nàng: "Ngân hàng có thể đổi được sao?"
Sư Thanh Y biết nàng hay nói đùa nên cũng cùng nàng đùa, tiếp nhận chi phiếu, vừa nhìn chữ viết trên đó nụ cười liền đông cứng.
Rất nhanh trên mặt nàng hiện ra một tầng đỏ ửng say lòng người.
Trên ngạch số của chi phiếu chỉ viết ba chữ: "Sư Thanh Y."
Sư Thanh Y trong lòng nhảy dựng lên giống như bị vật gì đánh vào, cả người nàng đều trở nên run rẩy.
Nàng thật sự thích đùa sao?
Lạc Thần cười như không cười nhìn nàng, rồi lại nhìn vào chi phiếu: "Tôi thấy ngân hàng đổi không được, vậy cô tự mình đổi cho tôi."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
- Chương 46