Sư Thanh Y hít vào một ngụm lãnh khí, rời khỏi chỗ cái khe, đi vòng trở về.
"Thế nào? Không phải có mèo thật chứ, có phải bộ đàm của cô xảy ra vấn đề hay không?" Vũ Lâm Hanh thăm dò hỏi Sư Thanh Y. Nàng hiện tại đã bị tiếng mèo kêu dằn vặt đến nổi da gà, thanh âm đè tới mức thấp nhất.
Sư Thanh Y thẳng tắp nhìn vào mắt Vũ Lâm Hanh, vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn như sắp đưa ra một quyết định quan trọng.
Vũ Lâm Hanh bị Sư Thanh Y nhìn như vậy trong lòng cảm thấy sợ hãi: "Cô sao lại nhìn tôi như vậy?"
Sư Thanh Y nói: "Cô nói sẽ giữ lời sao?"
Đối với việc Sư Thanh Y hoài nghi mình, Vũ Lâm Hanh xem thường nói: "Nói thừa. Bản tiểu thư từ trước đến nay nói một không hai."
Sư Thanh Y dường như rất hài lòng, môi khẽ cong, bỗng nhiên nở nụ cười: "Vũ tiểu thư nếu đã mở kim khẩu đảm bảo rồi, tôi nếu vẫn không tin cô vậy thì đúng là tôi sai lầm rồi."
Vũ Lâm Hanh thấy Sư Thanh Y cười với nàng, thì có một loại dự cảm bất hảo, Sư Thanh Y vốn là một người đẹp, tại đây dưới ngọn đèn càng làm nổi bật một loại thích thú trong nụ cười của nàng, khóe mắt còn hàm chứa vài phần giảo hoạt, Vũ Lâm Hanh nhìn nàng, cảm giác đối phương tựa như con hồ ly nhỏ, đang tính toán gì đó.
Vũ Lâm Hanh lập tức cảnh giác nói: "Cô là có ý gì?"
Sư Thanh Y nói: "Cô vừa rồi nói nợ chúng tôi một cái nhân tình, đi ra ngoài sẽ trả lại chúng tôi, tôi hiện tại dự định lấy lại nhân tình này. Nói một không hai, câu này chính cô đã nói, tin tưởng Vũ tiểu thư sẽ không phải loại này người vì lợi ích cá nhân mà phá bỏ lời hứa. Không cần đến lúc đi ra ngoài, đổi lại ngay lúc này đi, Vũ tiểu thư cô xem có được không?"
"Thì ra là cô tính toán việc này." Vũ Lâm Hanh chớp mắt, làm ra vẻ không có gì quan trọng nói: "Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền? Trong mộ cũng không có cách nào lấy ra tiền, chờ sau khi ra khỏi đây tôi sẽ ghi chi phiếu cho cô."
"Bản thân tôi cũng có thể mở chi phiếu, tôi cho tới bây giờ cũng không cần chi phiếu của người khác." Sư Thanh Y cười khẽ: "Cô còn nhớ rõ đạo động ở phía bắc không? Đối với người chuyên nghiệp như Vũ tiểu thư mà nói nhớ kỹ đường đi hẳn là không khó, nếu như cô không nhớ được vậy tổ sư gia của người cũng phải khóc rồi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cô mang anh em của cô trở lại đạo động các cô đã đào ở phía bắc đi ra ngoài. Đương nhiên, cô cũng phải mang giáo sư cùng vị bạn học đang hôn mê của tôi theo, còn có chị họ của tôi. Tình trạng của ba người bọn họ đều không tốt, cần được trị liệu, nhất là chị họ tôi cũng xem như ân nhân cứu mạng của các người, nếu như không phải chị ấy ngăn cản hai con bánh chưng đó, chắc cô cũng có thể tưởng tượng tình cảnh lúc này sẽ như thế nào đúng không. Mà chị ấy bây giờ bị thương như vậy cũng hoàn toàn là lỗi của các người, nếu như cô thực sự muốn bồi thường, phiền cô dọc đường chiếu cố bọn họ thật tốt."
Lạc Thần sắc mặt ngưng động, nhìn Sư Thanh Y nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay, cúi đầu cười: "Cô nghĩ thật là hay, tôi không phải trung tâm cứu trợ chữ thập đỏ, cũng không mở hội từ thiện, thế nào còn phải chiếu cố những người bệnh này, còn phải dẫn bọn họ ra ngoài? Cô không phải ngây thơ như vậy chứ, tôi lần này tới là để tìm bảo bối, hiện tại cái gì cũng chưa lấy được tôi sao có thể tay không ra về."
Sư Thanh Y mặt không đổi sắc mà trả lời: "Là tôi ngây thơ hay Vũ tiểu thư cô ngây thơ? Có một nguyên nhân rất trọng yếu các người bắt buộc phải rời khỏi đây?"
Vũ Lâm Hanh đột nhiên có chút khó chịu, nàng có cảm giác bị Sư Thanh Y dắt mũi dẫn đi, bất quá nàng vẫn nhịn không được hỏi: "Nguyên nhân gì?"
Sư Thanh Y nói: "Vừa rồi các cô trải qua hai lần công phá, lần đầu tiên các người chuẩn bị tốt, liều lượng chuẩn xác, tiếng nổ cũng không lớn lắm, nhưng lần thứ hai nổ mạnh như vậy, làm sụp đổ rất nhiều khu vực, tuyệt đối đã kinh động đến phía trên mặt đất. Phía trên có rất nhiều nhân viên khảo cổ của trường bọn tôi cử đến, ngoài ra chính phủ còn điều đến rất nhiều cảnh sát có vũ trang để bảo vệ. Cô nghĩ bọn họ nếu nghe thấy tiếng nổ dưới này sẽ vẫn đứng yên tại chỗ sao? Cô phải biết rằng mỗi một thứ trong cổ mộ đối với chính phủ đều là quốc bảo, hơn nữa tổ khảo cổ của bọn tôi khi đi xuống cũng không mang theo trang bị gì, đã như vậy, những nhân viên phía trên nghe thấy tiếng nổ còn không nhanh chóng xuống đây sao? Cô nghĩ bọn họ đều bị điếc sao?"
Vũ Lâm Hanh nghe Sư Thanh Y nói xong, sắc mặt nhất thời trầm xuống, tệ đến không thể tệ hơn, thấp giọng mắng: "Trương Tuấn ngu xuẩn, làm ra cục diện như vậy, tôi thế nào cũng sẽ trừng trị hắn."
Sư Thanh Y cười nói: "Cho nên, Vũ tiểu thư, các người hiện tại không đi không được, tuy bộ đàm hiện tại mất tín hiệu không thể nào liên lạc với những người trên mặt đất, nhưng tôi tin chắc bọn họ đang đi xuống đây. Tôi cam đoan, bây giờ đang có một đại đội vũ trang hạng nặng tiến hành bao vây, hai bên rõ ràng thực lực chênh lệch, nếu cô bị bọn họ bắt gặp, hậu quả như thế nào chắc cô cũng biết."
Vũ Lâm Hanh cau mày: "Cô uy hϊếp tôi."
Sư Thanh Y nói: "Điều này sao có thể gọi uy hϊếp? Tôi là đang lo lắng đến lợi ích của các người thôi, tôi sẽ không tố cáo với cảnh sát, chuyện hôm nay sẽ giữ kín, còn cho cô một con đường lui, cô cũng không cần cùng cảnh sát xung đột. Bất quá cũng chỉ thỉnh cầu cô chiếu cố người của tôi một chút, cô cũng nói qua muốn trả bọn tôi một nhân tình, đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?"
Vũ Lâm Hanh nghe từ đầu đến cuối, vẻ mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng trong đôi mắt hoa đào lộ ra vài phần tán thưởng, cười nói: "Sư tiểu thư cô nhất định không chỉ là một nghiên cứu sinh đơn giản như vậy."
Trong mắt Sư Thanh Y ánh sáng lay động: "Không sai, tôi còn là một người làm ăn. Chỉ là không biết, Vũ tiểu thư có nguyện ý cùng tôi làm cuộc giao dịch này không?"
Vũ Lâm Hanh nghiêng đầu, nói sang chuyện khác: "Cô muốn tôi chiếu cố ba người bọn họ, vậy còn cô?"
Sư Thanh Y đem đèn pin hướng xa xa chiếu qua, nói: "Tôi còn có hai bạn học bị thất lạc, vừa rồi nhìn thấy bộ đàm, khẳng định họ đang ở cái khe đối diện, tôi phải ở lại kiểm tra thử, tìm được bọn họ rồi mới ra ngoài."
Nàng liếc nhìn Lạc Thần, hạ giọng cùng Vũ Lâm Hanh nói: "Chị họ tôi xương cổ tay bị gãy, vết thương rất nghiêm trọng, tôi xin cô chăm sóc tốt cho chị ấy, cô giúp tôi nói với giáo sư, sau khi rời khỏi đây nhất định phải đưa chị họ tôi đi bệnh viện kiểm tra, nối xương, rồi sau đó tiêm một mũi dự phòng. Bảo cô ấy đừng lo lắng, những chuyện khác chờ tôi đi ra tính sau."
Vũ Lâm Hanh tỉ mỉ nhìn Sư Thanh Y hồi lâu, trong lòng không biết đang nghĩ gì, nói "Tốt, tôi đã hiểu ý của cô."
Nàng từ trong ba lô leo núi lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Sư Thanh Y: "Cầm lấy tấm thẻ này, sau khi rời khỏi đây, tới địa chỉ trên này tìm tôi."
Sư Thanh Y nhận lấy nhìn thử, phát hiện đây là thẻ VIP cao cấp của hội quán "Hồng Tuyến", hình dạng thẻ cùng với tấm thẻ trước đó tìm được trên người A Lãng cũng không khác nhiều lắm, chẳng qua là đẳng cấp của thẻ này cao hơn một bậc.
Sư Thanh Y đem thẻ cất vào ba lô, lễ phép cười cười: "Cảm ơn. Chỉ sợ là tôi sẽ không đến tìm cô, tôi cho rằng không cần thiết. Dù sao sau khi rời khỏi đây, đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau."
Vũ Lâm Hanh tràn đầy tự tin nói: "Cô không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ có biện pháp tìm được cô. Sau khi rời khỏi đây, tôi có việc muốn tìm cô."
Nói xong, Vũ Lâm Hanh đi qua đỡ Lạc Thần, nói: "Đi thôi, Lạc tiểu thư. Tôi cùng em họ cô đã giao dịch xong, tôi nói được làm được, dọc đường sẽ chiếu cố cô thật tốt."
Lạc Thần đứng yên không nhúc nhích.
Sư Thanh Y đi qua, dán sát bên tai Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Cô cùng giáo sư và Tào Duệ theo cô ta ra ngoài. Không cần lo lắng, sau khi tôi ra ngoài sẽ đến bệnh viện đón cô."
Lạc Thần lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu mới nói: "Được."
Sư Thanh Y lúc này mới nở nụ cười.
Vũ Lâm Hanh đem toàn bộ đạn trong túi của nàng để lại cho Sư Thanh Y, sau đó đỡ Lạc Thần hướng cửa động bên kia đi qua.
Sư Thanh Y trong lòng trống rỗng, nhìn bóng lưng của Lạc Thần theo Vũ Lâm Hanh rời đi, có loại cảm giác gì đó nói không nên lời.
Loại cảm giác này vừa đau đớn vừa bất đắc dĩ, còn kèm theo vô tận sợ hãi.
Nàng ở tại chỗ nhìn một hồi, rốt cục cố lấy dũng khí, bắt đầu cầm đèn pin đi vào trong khe hở bên kia.
Cái khe tương đối chật hẹp, dưới chân đều là đá vụn nằm hỗn loạn, mặc dù Sư Thanh Y mang giày chuyên dùng leo núi, nhưng khi giẫm lên những mảnh đá vụn này lòng bàn chân cũng không khỏi phát đau.
Hai bên chính là tường đá, méo mó nứt ra, mang đến một loại cảm giác đè nén đáng sợ.
Sư Thanh Y giống như bị kẹp giữa miếng sandwich, nàng tiến sâu vào phía trong tìm kiếm, mới đi một hồi mà gần như thở không ra hơi. Đèn pin trong tay nàng chiếu thành một vệt dài, le lói hướng sâu bên trong bóng tối mà tìm kiếm.
Sau khe tối này là cái gì?
Sư Thanh Y căn bản không cách nào tưởng tượng.
Tiếng mèo kiêu tạm thời không nghe thấy, ngoại trừ tiếng bước chân của Sư Thanh Y, bốn phía không một tiếng động, có điều loại cảm giác âm u vắng lặng này so với tiếng mèo kêu càng đáng sợ hơn.
Sư Thanh Y đột nhiên giẫm phải một viên đá sắc nhọn, bước chân lảo đảo, thân thể mất thăng bằng ngã về hướng vách tường bên trái, trong lúc cảm thấy mình sắp đυ.ng vào vách tường, một bóng người từ phía sau vội vàng chạy ra, duỗi tay phải nhanh nhẹn ôm lấy thắt lưng nàng, đem nàng ôm chặt ở trong lòng.
Sư Thanh Y trước đó hoảng hốt đến thiếu chút nữa kêu lên, mà giờ khắc này, cảm giác được thân thể mềm mại cùng hương thơm yếu ớt của người đang ôm nàng, Sư Thanh Y vô thức ôm chặt lấy người đó.
Sư Thanh Y gương mặt ửng đỏ, nàng thật ra không muốn rời khỏi cái ôm của người đó, loại cảm giác mềm mại ấm áp này đến bất người khiến nàng không biết phản ứng như thế nào.
Một mặt nàng vì Lạc Thần quay trở lại mà cảm thấy buồn phiền, mặt khác nàng lại vì Lạc Thần lần thứ hai trở lại bên cạnh nàng mà cảm thấy mừng rỡ.
Mà loại tâm tư phức tạp này, nhiều lúc đơn giản là bởi vì trong nội tâm quá mức coi trọng một thứ gì đó. Chẳng qua là bản thân Sư Thanh Y không phát hiện mà thôi.
Hô hấp của Lạc Thần ấm áp mang theo vài phần ướŧ áŧ, nhẹ nhàng thổi ra ở bên tai Sư Thanh Y.
Tay trái của nàng buông thõng bên người, chỉ dùng tay phải ôm Sư Thanh Y, nhẹ giọng nỉ non nói: "Ngay cả đi bộ cũng không vững, còn muốn bỏ lại biểu tỷ một mình đi tìm người. Ân?"