Sáng tôi thức dậy với cái khuôn mặt nhăn nhó vì suy nghĩ . Sau một đêm suy nghĩ tôi quyết định sẽ đến làm việc nhưng mà sẽ xem tình hình như thế nào . Tôi sẽ thử việc trong ba ngày , nếu được thì tôi sẽ làm ( trích câu của chị nhân viên giới thiệu việc làm ) .
Tôi diện một cái quần kaki đen , áo pull đen rộng , 1 đôi giày thể thao màu đen , tóc búi lên cao và cuối cùng là một cái mũ lưỡi trai cũng màu đen nốt
Nhìn từ trên xuống dưới một màu đen nhưng mà tôi không sợ xui xẻo vì tôi yêu màu đen lắm , đồ tôi toàn màu đen mà tôi cũng đâu có thấy quá xui xẻo đâu . Hơn nữa tôi cũng là người không mê tính .
Hôm nay tôi quyết định sẽ thử đi một buổi xe buýt để thử cảm giác . Cảm giác thật là vui cực kì , rất nhiều người . Già trẻ gái trai đều có cả , tôi thích thú với chỗ nào đông người lắm .
Rồi cuối cùng tôi cũng đến căn nhà như địa chỉ đã cho .
Trời ơi là trời , ôi ông bà ơi . Đây không phải là một căn nhà mà phải nói là một tòa cung điện mới đúng . Nó to một cách khủng khϊếp . Tuy chỉ hai tầng thôi nhưng mà chỉ cần nhìn vào cũng biết là cực kì giàu rồi . Tôi cam đoan rằng chỉ cần dùng cái đám đất này cũng có thể xây được đến 5 6 ngôi nhà bình thường rồi . Ôi thật là kinh khủng quá .
Nhưng mà tôi đến đây làm gì nhỉ ? tự nhiên lại đi nghĩ lung tung . Haizz
Khẽ nhấn chuông với một tâm trạng thích thú , kể ra nếu mà làm việc cho gia đình như thế này thì sướиɠ phải biết . Chắc hẳn sẽ có rất nhiều người chứ không phải một mình tôi , ôi thế thì đỡ biết bao . Hơn nữa nếu mà được mọi người trong gia đình yêu quý thì lỡ mình có gặp chuyện gì thì người ta cũng giúp mình cho mà coi .
Thời đại thế kỉ 21 rồi , cứ có tiền là có tất cả . Chẳng phải ông bà ta cũng từng nói : Tiền không là tất cả nhưng tất cả vì tiền đấy thôi .
Nhưng mà đã hơn 10 phút rồi mà chưa thấy mặt ai ló rạng là sao nhỉ ?? Tôi ghét nhất là chờ đợi , tính tôi luôn luôn đúng giờ mà .
Khẽ nhướn chân nhấn chuông lần cuối , nếu không có ai ra mở cửa thì tôi sẽ đi về . Công việc không thiếu cơ mà .
-Ai đấy ? ra liền ra liền đây .
Tiếng nói vọng từ trong nhà ra với vẻ chán nản
Thật bất ngờ , một anh chàng chạy ra mở cửa . Tôi và anh chàng , bốn mắt của tôi và hai mắt của anh ta nhìn nhau một cách ngạc nhiên . Anh ta chính là anh nhà giàu hôm qua tôi gặp mà . Thế này không biết có được tính là oan gia ngõ hẹp không thì tôi không biết .
-Tại sao lại là anh ?
Tôi nhanh miệng hỏi .
-Vậy sao lại là cô ?
Anh ta cũng nhìn tôi hỏi.
- Tôi hỏi trước nên anh trả lời trước.
Tôi mỉm cười
- Tôi hỏi sau , yêu cầu cô trả lời trước.
Anh chàng cũng cười nhìn tôi
Ôi trời ơi chưa thấy thằng nào ngu như thằng cha này . Có lẽ hắn có vấn đề về thần kinh chẳng hạn , không chấp con nít vậy. Nhưng nếu anh ta ở
- Tôi đến làm việc cần làm , anh mở cửa ra cho tôi vào .
- Cô muốn vào làm gì ?
Anh ta hỏi tôi với khuôn mặt " ngây thơ vô số tội ". Có lẽ anh ta tưởng tôi đến quyến rũ anh ta chăng ? Tôi rùng mình với ý nghĩ này , sau 17 năm có mặt trên trái đất tròn này , tôi chỉ có xem những người thân trong gia đình và những thằng bạn thân là con trai thôi . Còn lại tôi đối xử rất chi là bình thường , cứ gây là tôi xử hết . Một phong cách rất Ú mà
- Tôi nói là làm việc tôi cần làm ."