Nhưng thôi tôi cũng không nên suy nghĩ nhiều , không phải là Duy thì tốt rồi . Mà Minh đến nhà tôi làm gì nhỉ , hay là cậu ta đến hỏi thăm sức khỏe của tôi ?
-Có chuyện gì vậy ?
Tôi hỏi Minh sau khi cậu ta đã ngồi yên vị ở ghế .
-À , qua đây xem thử cậu đau ốm như thế nào rồi thôi mà .
Xí , điều này thì tôi không thể tin được cho lắm . Trên tay Minh còn mang theo một cái va-li mà bảo là qua thăm tôi , cậu ta nghĩ tôi ngu chắc .
-Thế còn cái này để làm gì vậy ?
Tôi tò mò chỉ vào cái va li mà Minh đem theo .
-Thì là chuyển nhà nên mang theo đồ thôi
Ôi trời , mấy người này thật là giàu ghê . Cứ thích là chuyển nhà liên tục , chắc rồi Minh sẽ là hàng xóm mới của tôi cho mà xem , cậu ta bám theo Duy mà . Chắc nghe tin Duy chuyển nhà nên cậu ta cũng phải khăn gói đi theo chứ không “ xa là nhớ.” đó mà .
-Vậy cậu chuyển đi đâu thế ?
-Cậu tò mò thế . À mà nhà cậu có phòng ở dưới tầng sao cậu không ở mà lại ở trên tầng vậy ?
Minh tự nhiên lơ đi câu hỏi của tôi , chắc là cậu ta không muốn nói ý mà . Cậu ta đã lịch sự không muốn nói thì tôi cũng tế nhị không thèm hỏi luôn . Tò mò cũng không tốt mà .
-Thì phòng đó cứ để thế , tớ thích ở trên tầng cho thoáng thôi .
-Vậy sao cậu không cho thuê phòng đi ??
Ha ha nhìn cái mặt cậu ta ngu ngu mà cũng thông minh ra phết đấy , đúng vậy , sao tôi không nghĩ ra từ sớm là sẽ cho người nào đó thuê phòng nhỉ ? Ở dưới tầng có 1 phòng thì cho thuê cũng được , trên tầng còn 2 phòng , 1 phòng cho tôi và một phòng cho Lan . Bữa nay giá cả thị trường đắt đỏ , cũng chẳng cần nhiều , một tháng 5 trăm cũng đủ rồi . Cho một cô bé nào đó thuê phòng thì hay biết mấy , vừa có tiền lại vừa có thêm bạn . Tiện cả đôi đường .
-Ừm , ý kiến của cậu hay đấy , mai tớ sẽ treo biển cho thuê phòng .
Tôi cười tít mắt .
-Thế tớ thuê phòng được không ?
Minh nhìn tôi một cách thích thú , nhưng cũng có chút gì gọi là âm mưu ở trong đó .
-Cậu mà chịu ở với tớ mới là lạ . Cậu là công tử nhà giàu thì làm sao mà dám ở với tớ được .
-Không gì là không thể mà . Mà nhà cậu nếu thuê thì cũng chẳng biết nằm ở đâu .
Minh gật gù như đồng ý với ý kiến của tôi .
-Thì cái phòng đấy .
Tôi chỉ vào phòng gần ở bếp . phòng đó là phòng dành cho khách của dì Hoa , dì cũng như tôi , thích nằm ở tầng trên chứ chẳng thích nằm ở dưới .
-Ừm , vậy cậu đỡ ốm chưa ?
Minh quay sang hỏi tôi , đúng là cậu ta có khiếu lảng sang chuyện khác một cách thật tài ba .
-À , cũng đang còn . Nhưng mà cũng đỡ rồi .
Tôi hơi đỏ mặt trả lời với Minh , lúc chiều còn bi bô nói ốm thế mà giờ lại ăn nói lưu loát chẳng bệnh tật gì thế này , híc đúng là “ giấu đầu hở đuôi.”
-Nhìn mặt cậu nóng lên kìa , thế chắc là cậu bệnh nặng rồi . Mau lên phòng nghỉ đi .
Minh nói một cách thảm nhiên , không biết cậu ta cố ý nói như vậy cho tôi đỡ phải ngượng hay là có âm mưu gì đây nữa . Mà thôi kệ đi , cậu ta đã mở đường cho tôi chạy thì tôi phải biết bắt lấy cơ hội mà chạy chứ .
-Ừm , vậy thì cậu về đi , có gì cứ đóng cửa lại cho tớ .
-Thôi khỏi cần , tạm thời tớ sẽ thuê nhà cậu để ở , vừa tập sống lại vừa có thể chăm sóc cậu đang bị bệnh .
Minh nói luôn mà chẳng cần hề suy nghĩ .
Nhung tôi có bệnh tật gì đâu mà chăm sóc cơ chứ , thật là …
-Như thế sao được , ai lại đi làm phiền cậu . Tớ tự chăm sóc bản thân mình được mà .
Tôi từ chối khéo .