Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Heo, Cô Chết Với Tôi!

Chương 62: Dìm hàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi đi thẳng lên tầng và đánh một giấc ngon lành mà chẳng thèm quan tâm đến Duy nữa . Mặc kệ cậu ta làm gì thì làm , tôi bực mình lắm rồi . Cái đồ con trai mà tham ăn , cục tính , chẳng ga-lăng gì cả . Đồ đáng ghét , cầu cho sét đánh vào đầu cậu ta cho chết đi .

Đến 3 giờ thì tôi bị đánh thức bởi tiếng tin nhắn . Là tin nhằn của Minh .

“Tí nữa tớ sang nhà cậu nhé ”

Lại sang nhà tôi , sao lắm người thích sang nhà tôi vậy chứ . Mệt mỏi thế không biết . Chả nhẽ người tôi có cục nam châm thu hút hay sao thế không biết nữa ? hay là năm nay là năm tôi bị sao chiếu nên luôn phải gặp xui xẻo , à mà không phải , mẹ tôi đã giải hạn cho tôi từ tháng một rồi nên có xui cũng đâu có xui như vậy đâu cơ chứ . Phải tìm cách tránh đi mới được .

“Tớ đang mệt , không tiếp cậu được đâu ”

Tôi vội nhắn tin lại cho Minh . Phải nhắn tin liền chứ không mà nhắn tin chậm là thể nào cậu ta cũng suy nghĩ kiểu khác cho mà xem .

“Cậu bị ốm hả ?”

“Không , chỉ chóng mặt thôi . Không sao đâu .”

“Ukm , vậy cậu nghỉ đi cho khỏe.”

Thật là may mắn quá , cuối cùng thì cũng đã đi hết rồi .

Tôi vui vẻ đi xuống nhà nhưng mà tất cả niềm vui của tôi giờ đã tan vào hư vô . Duy không về , cậu ta hiên ngang mở ti vi , còn bản thân thì nằm ngủ ngon lành . Đã làm lãng phí điện của nhà người ta rồi còn dám ngủ nữa . Đồ đáng ghét , đồ yêu tinh hại người .

À mà tôi vừa nghĩ ra một trò mới he he . Chạy nhanh lên phòng lấy hộp son phấn của dì Hoa để lại . Tôi bắt đầu phá hoại dung nhan của Duy .

Sau 5 phút , cậu ta đã có một gương mặt vô cùng khả ái , đảm bảo nhìn vào không buồn nôn thì cũng phải buồn ói . Cái mặt Duy chẳng khác gì Thị Nở thời a-còng ( @ ) cả hehe . Lấy điện thoại và chụp hình , hôhô tôi đang dìm hàng Duy .

-Dậy!!!!!!!!!!!!!

Tôi hét to vào tai Duy , với tần suất hét rất lớn . Có lẽ cậu ta sắp phải vào nhà thương vì bị thủng màng nhĩ quá . Nhưng mà kịch hay đang chờ thì dù có làm tổn thương một chút cũng không sao cả , mà nói trắng ra là tôi đâu có bị gì đâu mà phải lo cho mệt . Có trách thì trách Duy dám ngủ ở nhà tôi mà thôi .

-Có chuyện gì vậy .

Duy hồt hoảng thức giấc và hỏi .

-Về nhà cậu mau , tự nhiên ngủ tại nhà tôi là sao hả ?

Tôi chống hông lên ra vẻ chứ thực ra là đang rất buồn cười vì cái mặt ngái ngủ và khuôn mặt rất chi là đáng ghét của Duy . Phải cố gắng lắm mới không thể hiện lên khuôn mặt .

-Sorry , tớ về ngay bây giờ .

Duy có vẻ hốt hoảng , chắc là cậu ta sợ đó mà . Đang ngủ ngon mà bị hét to như vậy thì không dậy mới là lạ đó .

-Cậu về nhé .

Tôi tủm tỉm cười vẫy tay chào Duy khi ra về , đúng là lâu rồi mới có một trò vui như vậy . Chẳng khác gì là quay lại thời gian nghịch ngợm ở quê cả .

Nhưng thôi , tôi không nên buồn nữa . Chỉ gần 1 tháng nữa là Lan sẽ ra đây ở với tôi rồi , vậy thì thời gian buồn bã của tôi chẳng còn là bao nhiêu đâu nên cũng chẳng cần phải lo lắng làm gì cho thêm già đi .

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!

Một tiếng thét kinh hoàng được phát ra từ bên nhà hàng xóm , giờ thì chẳng cần đoán già đoán non cũng biết đó chính là Duy . Ha ha thật là vui quá đi , phải đóng cửa cẩn thận mới được , chứ không cậu ta sang nhà tôi gϊếŧ người mất .

Tôi lên phòng và mở máy tính ra online , phải ngồi đọc truyện mới được .

-Ú ơi !!!!

Có tiếng gọi tôi từ ngoài cổng .

Không biết lại là ai nữa đây , làm mất hết cả hứng đọc truyện . Mà thật là đã 7 giờ rồi , thế mà tôi lại chẳng hề quan tâm đến thời gian gì cả . Trời ơi là trời , toi hết cả bữa cơm tối của con rồi .

-Chờ tí ra liền đây .

Tôi lật đà lật đật chạy xuống . Không biết có phải là Duy không nữa , chắc cậu ta sang để đánh tôi cũng nên .

-Nhanh lên đi , đứng ngoài này sợ quá .

Thật là đã nói là không đến rồi sao mà cứ đến thế không biết nữa . Người kêu của tôi chính là Minh , chả biết cái đầu óc bã đậu đó đang suy nghĩ cái gì mà suốt ngày cứ làm phiền tôi mãi .
« Chương TrướcChương Tiếp »