Thế là tôi và Duy cùng đi đến siêu thị với nhau tuy nhiên lại chẳng hề nói một câu nào cả . Tôi thì không muốn nói gì , còn Duy thì chắc cũng hiểu được điều đó nên cậu ta im bặt luôn .
-Cậu còn giận tớ vì việc hôm bữa hả ?
Đột nhiên đang đi thì Duy hỏi tôi .
Vậy là cậu ta tưởng rằng tôi đang giận cậu ta rồi , thực ra mà nói thì lúc đó tôi rất giận cậu ta nhưng không hiểu sao thì giờ cũng bình thường rồi , không căm ghét , không giận mà cũng không muốn thân thiết lắm . Nói chung cũng không hiểu nữa , bình thường tôi đã giận ai thì sẽ giận rất lâu nhưng không hiểu sao lần này cái cảm giác giận chẳng tồn tại trong lòng . Thôi bỏ qua cũng tốt , ít nhất là không có thêm kẻ thù mà có bạn là được rồi . Vĩ chi đó cũng cho là một điều hay ho .
-Không , tôi hết giận cậu rồi .
Tôi thản nhiên trả lời rồi cười một cái thiệt là tươi roi rói chói chang như ánh mặt trời .
-Thế tại sao cậu im lặng vậy ? Bản tính của cậu đâu có như vậy đâu ?
Duy lại hỏi tôi thêm một câu nữa . Chả hiểu trong đầu cậu ta lấy đâu ra nhiều câu hỏi như vậy .
-Thì con người mà , cũng có lúc sôi nổi nhưng cũng có lúc im lặng không nói gì . Đó vốn là bản tính của tôi từ xưa đến nay .
Tôi giải thích cho Duy hiểu .
-Vậy là cậu đang trong lúc tự kỉ . Và cậu cũng chẳng hế giận tôi .
-Ừm .
Tôi gật đầu với câu nói của Duy
-He he vậy thì tôi chẳng cần lo lắng gì nữa rổi .
Duy vừa nói vừa khoác vai tôi đi .
Nhưng mà cậu ta đang khoác vai tôi đấy , có ai hiểu được cảm giác này không ? Tôi , một đứa con gái 16 tuổi chưa cho đứa con gái nào khoác vai , nắm tay hay ngồi gần tôi ngoại trừ mấy thằng bạn thân thiết cùng với anh em họ . Trời ơi , tôi đang cảm nhận được mặt mình đang dần nóng lên . Thật là ngại quá đi . Hơn nữa một đứa con gái đi bộ cùng với một người con trai , trên một con đường dát bê-tông ( có ai tưởng dát vàng bạc kim cương không nào hehe ) , lại còn khoác vai như thế nữa , chắc chắn sẽ có rất nhiều hiểu nhầm đấy . Mà lỡ hiểu nhầm rồi thì chắc hẳn tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể lấy lại sự trong sáng cho bản thân mình đâu.
-Bỏ cái tay của cậu xuống vai cho tôi nhờ
Tôi vừa nói vừa lách sang một bên để đẩy cánh tay của Duy ra khỏi bờ vai mình .
-Cậu ngại à ? Trông mặt cậu đỏ lên kìa .
Duy mỉm cười nhìn tôi , giọng nói thì đầy khıêυ khí©h .
Nếu như cậu ta là tôi thử xem cậu ta có ngại không , hừ . Đúng là vô duyên hết chỗ nói . Chẳng biết giữ ý tứ gì cả . Nhưng mà sao tự dưng mặt tôi ngày càng nóng hơn vậy chứ . Chết mấ thôi trời ạ .
-Ngại cái đầu cậu ý , tôi đi nắng nhiều nên mặt nó đỏ vì nóng chứ bộ .
Tôi cố kiếm một cái cớ hợp nhất với bản thân mình .
-À thì ra là như thế , thế mà tớ cứ tưởng cậu ngại nữa đấy .
-Đã bảo tớ không ngại rồi cơ mà .
-Thì sao tớ biết cậu ngại được ,tớ cứ nghĩ tính tình cậu nhí nha nhí nhố rồi lăng xăng chẳng khác gì một đứa con trai cả thì chuyện cậu chơi với con trai nhiều không có gì là lạ . Vậy nên chuyện tớ khoác vai cậu cũng chỉ bình thường thôi mà . Tớ cũng là con trai , cũng như mấy đứa bạn của cậu vậy .
Duy tủm tỉm cười , trông bộ dạng cậu ta lúc này thật đáng ghét mà cũng pha chút nghịch ngợm con nít nữa . Cậu ta đang tính mê hoặc tôi à ?? Tôi vốn có máu mê trai đẹp đấy nhé .
Nhưng hãy yên tâm , tôi đã có thuốc chống triệu chứng “cảm nắng.” bởi trai đẹp rồi he he , nên cái chuyện gây ấn tượng với tôi chẳng hề xi-nhê đâu nhé . Tôi sẽ không gì mà dễ dàng đổ ngã trước nhan sắc trời ban của cậu ta đâu ha ha ha .