Chương 56: Ghét của nào trời trao của đó

Nắng sớm chiếu vào phòng và chiếu lên cả giường . Mở mắt , cảm giác ban mai có nắng chiếu vào phòng thật thích . Tôi ngồi dậy vươn vai rồi đi ra ban công .

Có lẽ hôm nay tôi dậy hơi muộn thì phải . Giờ đã là 7 giờ rồi . Vậy là tôi dậy muộn hơn 1 giờ so với hằng này . Nhưng thôi , không sao , coi như hôm nay là trường hợp ngoại lê vậy .

Mấy con chim thật dễ thương , còn hót hót ríu rít lên nữa .

-AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!

Tôi hét lên một tiếng rõ to rồi mỉm cười . Mấy con chim đang say sưa hót thì bị tôi là cho rớt cả tim ra ngoài đến nổi bay tán loạn . Thật là thú vị he he .

-Này , cậu có phải con gái không mà dậy muộn thế hả ?

Một giọng nói hét lên làm tôi giật mình , mà nghe giọng này khá quen . Quay sang phải , trời đất ơi , quỷ thần ơi , ba má ơi , ông bà ơi . Người đó chính là Duy . Nhưng sao cậu ta lại đứng ở ban công nhà hàng xóm của tôi nhỉ ? Thật là lạ lùng .

-Tôi dậy muộn thì có gì liên quan đến cậu không nhỉ ?

-Sao lại không chứ ?

Cậu ta bảo có liên quan đấy , tôi chả hiểu gì cả . Việc tôi dậy sớm hay dậy muộn thì đâu có gì đả động đến cậu ta đâu .

-Liên quan ở điểm nào ?

-Thì cậu phá hoại cảm xúc của tôi chứ còn gì . Nhìn đi , chỉ vì cậu la hét om sòm mà làm cảnh vật hỗn loạn hết lên cả . Hơn nữa sáng mà hét to thế làm mất hết cả cảm hứng của ngày mới .

Ồ , nghe Duy nói thì có lẽ là tôi vừa gây ra một tội vô cùng , vô cùng nặng thì phải . Nhưng mà kệ chứ , điều đó đâu có liên quan đến tôi đâu , ai nghĩ sao thì nghĩ chứ , còn tôi chỉ miễn là tôi không làm trái với lương tâm là được rồi .

-Những điều cậu nói tôi chả thấy liên quan gì đến mình cả , tôi vào nhà đây . À quên , chúc buổi sáng tốt lành .

Tôi nói xong thì quay người đi vào nhà , mà thực ra là cũng chẳng đứng đó làm gì nữa . Đứng đó hoài chắc cũng chỉ để mà cãi nhau với Duy mà thôi chứ không làm được việc gì có ích cho đời cả . Vậy nên đi vào nhà , đánh răng rửa mặt , thay áo quần , ăn sáng rồi đi chợ thôi.

Xem nào , hôm nay tôi nên mua gì để ăn nhỉ ? Sao mà hôm nay cảm giác lười nhác quá đi , thôi thì tạt qua siêu thị gần nhà thử xem có gì hay không thì mua về ăn vậy , còn không có thì thôi , về nhà ăn mì tôm . À mà cũng đúng , mì tôm sắp hết rồi . Đi mua một thùng mì tôm về ăn , kèm thêm vài quả trứng , một ít rau thơm và mấy gói xúc xích .

-Này , cậu đi đâu vậy ?

Duy đứng vọng từ trên ban công hỏi tôi khi tôi đang khóa cửa .

-Đi siêu thị mua đồ .

-Thế đi bộ à ?

-Ừ , nhà nghèo nên không đủ tiền sắm một chiếc xe .

-Ồ , khoan , cậu đứng lại , đứng nguyên đó . Chờ tôi vài phút .

Thật là chả hiểu đầu óc cậu ta như thế nào nữa , tự nhiên bắt tôi đứng chờ làm gì thế không biết nữa . Thôi kệ , dù sao thì thời gian cũng không tệ , chờ xem cậu ta muốn nói gì vậy .

-Xong , đi thôi .

Duy chạy đến cười nhưng nụ cười mỉm chứ chả hề nhe răng hoặc hả miệng như tôi . Chắc có lẽ răng cậu ta bị sún nên không dám khoe ý mà hehe . Nhưng mà cậu ta bảo đi đâu ấy nhỉ ? Bảo tôi chờ rồi giờ lại bảo tôi đi là sao , là sao vậy ?

-Đi đâu ?

Tôi hỏi một cách hết sức tò mò .

-Thì đi siêu thị chứ đi đâu nữa .

Thật là thì ra cậu ta muốn đi siêu thị , thế mà cứ tuởng có chuyện gì nữa chứ . Bó tay .

-Ờ thì đi .

Tôi quay gót đi trước cậu ta vài bước , bởi vì tôi không hề thích cái khuôn mặt ấy lắm . Hình tượng của cậu ta trong mắt tôi không mấy tốt đẹp nên tôi cũng chẳng muốn đi ngang hàng với cậu ta , hơn nữa nếu mà đi cùng nhau thì rất dễ xảy ra hiểu nhầm , mà điều đó thì tôi không hề muốn một chút nào cả . À mà chú thích là tôi cũng không ghét cậu ta nhiều lắm đâu nhé , tôi không muốn bị ám đâu , người xưa bảo “ghét của nào trời trao của đó ” nên tôi sẽ chẩng ngu gì mà ghét cậu ta cả chứ không ông trời trao cậu ta cho tôi thì tôi chỉ có nước chết .

-Tất nhiên rồi , chờ tớ .

Duy chạy đến đi cùng với tôi .