Taeyeon đứng dậy đi nhanh ra ngoài, ba người theo sát phía sau, có người chuẩn bị thi hành mệnh lệnh vừa rồi của cô chủ với Luhan.
"Cô chủ, cho em cơ hội, em nhất định hội lấy công chuộc tội!" Luhan cầu xin.
Taeyeon dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn một cái, giọng điệu lạnh như băng nói: "Đi theo, nếu người không về cùng tôi, nên làm thế nào, tự cậu rõ!"
Luhan nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đi theo phía sau bọn họ.
Dù sao phụ nữ đều yêu tiền, Tiffany không phải cũng nhận chi phiếu kia không rồi sao?
Muốn cô trở về đưa cô ta ít tiền, sao lại không đồng ý chứ!!
T.B.C
P/S: Phở gà đêm khuya ai ăn với Po nào!!!!!!
CHƯƠNG 4
Fany vừa bước vào nhà, lập tức nhìn thấy pama vì cô mất tích cả đêm mà lo lắng không thôi. Nhìn vào hai mắt tha thiết của họ, cô không khỏi bi ai, nước mắt rơi xuống như sợi trân châu đứt lả chả rơi xuống.
Bà Hwang vội vàng ôm con gái vào lòng, hai mắt cũng nhịn không được rưng rưng nước mắt.
"Có phải lại là thằng nhóc ngịch tử kia không?" Ông Hwang tức giận hét lên. Hai năm trước con gái bị người của sòng bạc bắt đi, mà người làm cha như ông lại không thể làm gì. Ngày hôm qua con gái mất tích cả một đêm, nói không chừng lại là vì cái tên bất hiếu kia làm ra.
Nói thật ra cô cũng không biết chuyện này có liên quan gì đến em trai không, nhưng chuyện đã xảy ra, nói gì đi nữa cũng vô dụng.
Bà Hwang nhìn thấy vết hôn đen tím trên cổ con gái, cả trái tim đau đớn vì con gái không thôi.
"Appa, đừng nói nữa, được không?"
"Không được, tuyệt không để đám khốn nạn kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được!" Ông tuyệt không cho phép con gái của mình chịu uất ức được, công bằng này ông nhất định phải đòi lại. "Nói ba biết, rốt cuộc là tên khốn nào?"
Cô có thể nói sao?
Cô muốn lấy cái gì đối chọi với Locksmith?
Lúc nằm trên giường, cô đã nghĩ rất rõ ràng, đi đòi lí lẻ với LockSmith, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, không những không lấy lại được công bằng mà còn mất nhiều hơn.
Cô có khả năng chạm vào Locksmith sao?
"Appa, quên đi không được sao? Coi như con xin appa!" Cô nghẹn ngào khóc nói. Làm sao cô lại không muốn đòi lý lẽ cho mình cơ chứ, nhưng có thể ư? Hơn nữa sự trong sạch của cô cũng không thể lấy lại được nữa.
Nhìn con gái đau khổ cầu xin, ông Hwang đành im miệng, thấy cô đi vào phòng, ông chỉ có thể ngẩng đầu thở dài, oán trách mình vô dụng.
Còn bà Hwang vì con gái chịu tủi thân mà rơi lệ.
******
Luhan tự mình đến thăm hỏi nhà Fany, bà Hwang vốn từ chối yêu cầu của hắn ta, từ sau khi con gái bà trở về, luôn khóa cửa trong phòng không chịu ra ngoài, nhưng cái tên này lại cương quyết kiên trì muốn gặp mặt cô, bà không còn cách nào đành phải để hắn ta vào chờ trong phòng khách.
Mười phút sau, Fany hai mắt ửng đỏ đi vào phòng khách.
Vốn cô không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, nhưng umma cô nhiều lần nhấn mạnh người đó kiên quyết không gặp cô là không được, cô đành giả vờ kiên cường bước ra khỏi cửa phòng, không ngờ người tới lại là người dùng tiền đuổi cô đi.
Hai mắt lạnh lùng như băng phủ ngàn năm của cô thẳng tấp chiếu vào hắn, cô nhẹ giọng nói với bà Hwang: "Umma, con và hắn ta đi ra ngoài nói chuyện một lát, sẽ về ngay." Cô không đợi Bà Hwang trả lời, đã đi thẳng ra ngoài cửa nhà.
Fany đứng dưới ánh đèn đường, gương mặt nói: "Anh đến làm gì?"
"Cô chủ muốn cô quay về."
"Dựa vào cái gì?"
"Cô muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần cô nói giá, chúng ta có thể bàn bạc." Hắn có thể chắc chắn rằng không có gì mà tiền bạc không thể giải quyết được, muốn cô trở về bên cạnh cô chủ chỉ cần quăng cho cô một tờ chi phiếu là được.
Nhục nhã lại dấy lên trong lòng cô, cô phẫn nộ quát: "Biến đi cho tôi!"
"Chỉ cần cô đi theo tôi, nuốn bao nhiêu cũng được."
"Cút khỏi tầm mắt tôi, nếu không tôi mặc kệ là Locksmith hay là gì đi nữa, tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cô muốn giá cao hơn à?" LunHan cho rằng đây là thủ đoạn nâng giá của cô, hắn ta khinh miệt nói.
"Anh có thể thử, lời nói của tôi có phải thật hay không!" Cô xoay người muốn rời đi.
Thì một bóng người bỗng chặn cô lại, người đó không ai khác chính là cận vệ của cô chủ Locksmith. Anh thấy cô vừa muốn rời đi, liền vội vàng ngăn cản cô lại.
Cô tức giận mở mắt nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt hét lớn: "Tránh ra!"
"Cô Hwang, thương lượng đã, chỉ cần cô đi theo chúng tôi cô muốn gì cũng được." Yuri chân thành nói. Trên đường đến JeonJu, biểu tình âm trầm của Taeyeon khiến cho toàn bộ không khí trên xe hóa thành nuoces đá, trong lòng cô biết rõ nếu hôm nay Tiffany không chịu theo chân bọn cô trở về, chắc chắn bọn cô sẽ phải dọn ra Nam cực mà chơi với chim cánh cụt.
"Các người là một hội?" Fany nhìn về phía Yuri và Siwon đang ở phía trước cô, trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy, rốt cuộc cô có muốn đi cùng chúng tôi không thì bảo?" Siwon chẳng hiểu nổi cô gái này ồn ào cái gì, đã là người của cô chủ, còn không chịu ngoan ngoãn theo cô chủ về mà ở đó xòn gây chuyện làm anh phải chịu vạ lây..
"Không!" Cô kiên định nâng cằm bọn họ, hai mắt lóe ánh sáng kiên quyết.
"Đáng chết, cô thật sự muốn ăn đánh!" Siwon không kiên nhẫn gầm nhẹ.
Fany không e dè mở mắt nhìn anh, "Ra tay đi! Lũ thối tha các người không phải chỉ biết dùng nắm đấm làm việc thôi à, có bản lĩnh anh đánh chết tôi đi!"
"Cô đừng tưởng rằng tôi không dám!" Đời này chưa từng có người nào dám cả gan nghi ngờ lời nói của Choi Siwon anh, Siwon nhịn không được nắm tay lại.
Con gái phải đánh mới có thể nghe lời, giống như đám phụ nữ của anh, khi rất ầm ĩ chỉ cần cho các cô mấy đấm, các cô liền biết thế nào là im lặng.
"Đánh đi!" Cô lạnh lùng nói.
Siwon tức giận tung một đấm về phía cô, thấy tình thế như thế Yuri vội vàng chặn tay Siwon lại, nếu để cú đấm này mà đánh vào người Fany, nhất định cô sẽ bất tỉnh nhâm sự ngay lập tức.
"Dừng tay!" Taeyeon không thể nhịn được nữa bước ra ngoài xe, ngăn Siwon lại. Anh ta lại dám ra tay đánh cô gái của cô, đúng là muốn chết!
Siwon vì dùng sức quá mạnh thắng lại không kịp,nên kéo Yuri cùng ngã xuống đất, Fany không hề cử động chỉ nhìn chằm chằm bọn họ.
Taeyeon bước lại gần, đưa tay muốn nắm lấy tay Fany, nhưng lại bị cô dùng sức hất ra, trong ánh mắt cô lóe lên hận ý nồng đậm.
Taeyeon không muốn làm Fany bị thương nên trầm giọng nói: "Đi theo Tae."
"Cô đừng có mơ!" Fany phẫn nộ hét vào mặt Taeyeon
"Em không nghĩ Tae có khả năng đưa em đi sao?" Locksmith của cô không sợ trời không sợ đất làm gì có dụ sợ pháp luật hừ nó là cái gì, chính xác mà nói nó phải sợ ngược lại cô mới đúng, cô ấy là của cô, không có kẻ nào có hay sức mạnh nào có thể ngăn cản cô đưa cô ấy đi.
"Đúng! Tôi tin bằng thế lực ngầm của các người có thể đưa tôi đi, nhưng cô chủ Locksmith có quyền có thế, muốn một cô gái chẳng lẽ phải dùng cách ép buộc thế này sao? Tôi đúng là được mở rộng tầm mắt." Fany khıêυ khí©h nói.
Ngoài Taeyeon, tất cả mọi người ở đây đều bị lời nói của cô dọa đến hồn xui phách lạc. Chưa từng có người nào dám cả gan làm càn như thế trước mặt cô chủ Locksmith cả, mà cô tự nhiên không e dè nói ra những lời này đúng là một cô gái đặc biệt. Nhưng làm gì có chuyện cô chủ sẽ bỏ qua cho cô ta được dù cô có đặc biệt mhw thế nào đi nữa, xem ra cô chạy trời không khỏi nắng rồi.
Nghe vậy, khóe môi Taeyeon khẽ nhếch lên, nhìn vẻ mặt có chết của không khuất phục của cô, khiến Taeyeon cảm thấy cực kỳ thú vị.
"Cô chủ, để em dạy dỗ cho người phụ nữ không có mắt này một trận." Nói xong, Luhan liền vung tay định tát vào mặt Fany một cái, nhưng tay của hắn ta còn chưa chạm vào được một cọng lông trênmặt cô, tay của hắn đã bị một lực mạnh mẽ kéo quập về phía sau và một tiếng "rack" vô cùng vui tai vang lên báo hiệu tay ai đó đã bị phế, hắn đau đớn đến cong cả người, cắn chặt hàm răng hắn ráng nhịn đau nhìn về phía "kẻ đánh lén mình", mới phát hiện người đí không ai khác chính là chủ nhân của Locksmith Kim Taeyeon.