Kỳ Dữu vừa ngồi xuống, Trần Kim An tức khắc dùng vẻ mặt hóng hớt hỏi: “Xin được không, xin được không?”
“Cậu đoán xem.” Kỳ Dữu quơ điện thoại với cô ấy, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
“Tất nhiên là được, cậu rất quyến rũ như thế, không hổ là hoa hậu giảng đường của đại học E chúng ta!” Trần Kim An lấy điện thoại, lè lưỡi với cô: “Thế nào? Có phải người ta rất đẹp trai không?”
Kỳ Dữu tỏ vẻ phản đối: “Hừ… Bình thường thôi.”
“Vậy hai người có thể tiến triển thêm không? Tớ bảo, thừa dịp còn chưa kết hôn, cậu mau...” Trần Kim An đang nói dở thì im bặt, cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình di động của cô, cười ầm lên thành tiếng: “Dữu Dữu, cậu chắc chắn đây là số điện thoại của anh ấy à?”
“Ừ? Có vấn đề gì à?”
Trần Kim An chỉ vào dãy số kia: “Cậu nhìn đuôi số này đi, có phải người ta cho cậu số giả không?”
“Để tôi nhìn xem nào!” Ngôn Phạn cũng thò đầu vào xem, bật cười: “Một chuỗi 119, nhà anh ấy là cơ quan phòng cháy chữa cháy đấy à?”
Kỳ Dữu: “…”
Hình như ... Cô bị chơi rồi.
Mẹ! Tên này cố ý? Dám chơi cô!
Tay cô siết chặt lại, nhìn về phía anh vừa đứng ban nãy, không thấy ai.
Có giỏi thì thử để cô bắt được xem!
Cô thở phì phò ném điện thoại sang một bên, ngả người xuống sofa.
Hôm nay quán bar mời một ban nhạc rock "n roll, nghe nói đến từ Đài Loan. Các nghệ sĩ vừa lên sân khấu, không khí trong vũ trường đã bùng nổ, nhịp trống và nhịp tim trong l*иg ngực như cùng chung một nhịp đập.
Trần Kim An tung xúc xắc, ánh mắt lườm một người đang ngồi trên chiếc ghế phía đối diện, cô ấy dùng khuỷu tay huých Kỳ Dữu: “Tăng Tuyết Bích.”
Kỳ Dữu nhìn theo ánh mắt của cô ấy, mắt lập tức trợn lên: “Sao đi đâu cũng thấy cô ta vậy?”
Tăng Tuyết Bích cũng thấy hai người, cô ta nói vài câu với người bên cạnh, không biết nghĩ thế nào mà lại cầm ly rượu đi đến chỗ hai người họ.
“Lâu rồi không gặp, Kỳ Dữu.” Tăng Tuyết Bích đi đến trước bàn hai người, phong thái ngạo mạn, giọng điệu mang theo sự mỉa mai.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp. Hình như cô...” Ánh mắt Kỳ Dữu nhẹ nhàng nhìn cô ta một lượt, vẻ mặt như mang theo lời khó nói: “Không có gì, giữ được dáng người như vậy, không tệ.”
“...” Sắc mặt Tăng Tuyết Bích lập tức xanh như tên của cô ta, sao cô ta có thể không hiểu, Kỳ Dữu đang chê cô ta béo.
Cô đang nhướng mày ngồi đối diện, chuẩn bị xem kịch vui.
Quan hệ giữa Kỳ Dữu và Tăng Tuyết Bích nói ra thì rất dài, nếu thật sự muốn tóm gọn trong một câu, hẳn đó là: Oán hận chất chứa đã lâu.
Thật ra, khi Kỳ Dữu mới vào đại học, cô từng có ấn tượng tốt về một đàn anh tên Lận Kha, hai người mập mờ hơn nửa năm, rất nhiều người đều cho rằng họ sẽ ở bên nhau.
Nhưng không chờ lớp giấy mỏng kia bị chọc thủng, Lận Kha đã quay sang hẹn hò với một đàn chị béo ục ịch.
Đàn chị béo ục ịch kia chính là Tăng Tuyết Bích.